“Rời khỏi thành? Chưa được sự đồng ý của trẫm mà dám tự ý rời khỏi thành. Cửu vương gia đúng thật là gan to bằng trời. Người đâu, mau đi mang Cửu Vương Gia tiến cung.” Hoàng thượng vỗ mạnh lên long ỷ, biểu hiện rõ sự tức giận.
“Tuân lệnh”. Thái giám vừa chạy vừa nghiêng ngả hướng ra phía cửa, cùng với vài thị vệ lên đường “khiêng” Cửu Hoàng Thúc tiến cung.
Mấy người Lạc Vương, Thanh Vương đang vui vẻ cười thầm khi thấy người khác gặp họa, họ đương nhiên biết được, Hoàng Thượng là đang muốn lấy Cửu Hoàng Tử ra làm bia đỡ, việc này tốt nhất là hắn nên xử lý cho thật tốt, nếu không e rằng Cửu Hoàng Tử sẽ gây rắc rối lớn.
Thái tử tuy rất lo lắng cho Cửu Hoàng Thúc nhưng nhìn thấy gương mặt giận dữ của Hoàng Thượng, Thái tử chỉ có thể cúi đầu không nói gì. Trong đầu chợt chạy qua một suy nghĩ táo bạo, nếu người chết lúc đó không phải là Lý Tưởng mà là Hoàng Thượng vậy thì đã tốt hơn rồi.
Đương nhiên, loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo này chỉ vừa lóe qua, Thái Tử vội vàng thu lại ý nghĩ đó, trong lòng yên lặng tính toán, những điều kiện gì mà người Bắc Lăng, Nam Lăng, Tây Lăng sẽ đề ra đối với Đông Lăng. Mặc khác, người của Cửu Thành thì sẽ dễ dàng xử lý hơn. Dù sao thì với sức mạnh của duy nhất một thành cũng không đủ để đối chọi với cả giang sơn.
Văn võ bá quan lúc này mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ai cũng không dám nói nhiều, lúc này mà nói nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612682/chuong-795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.