Tôn Chính Đạo là người rất bình tĩnh, nhưng nghe thấy chuyện Phượng phủ bị thiêu rụi lại nóng nảy nói: “Ta sẽ nghĩ cách giết tên Lý Tưởng kia, tuyệt đối không để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp lý.”
“Không cần đâu, thù của ta ta sẽ tự báo.” Phượng khương Trần từ chối, thù phải tự mình báo, chỉ có tự tay đâm chết kẻ thù, mới gọi là báo thù.
Vả lại nàng muốn báo thù, cũng không phải chỉ có mình Lý Tưởng, chuyện Phượng phủ gặp họa này chắc chắn không phải một mình Lý Tưởng có thể làm ra được, kẻ đứng đằng sau hắn, nàng một người cũng không tha.
“Cô muốn làm thế nào đây? Có chuyện gì cần ta làm thì cứ mở lời, ta tuyệt không từ chối.” Tôn Chính Đạo không hề nghi ngờ Phượng Khương Trần, ông ta tin nữ tử trên người chảy huyết mạch Phượng Ly không phải kẻ nhu nhược.”
“Lấy gậy ông đập lưng ông, đừng tưởng rằng thế gian này chỉ có mình hắn biết nghịch thuốc nổ, lúc Phượng Khương Trần ta chơi thuốc nổ, còn không biết hắn đang ở đâu đấy. Đốt nhà của ta, ta nhất định không thể để hắn sống dễ chịu, ta muốn hắn chết thật bi thảm dưới những đôi mắt mở trừng trừng của người khác…”
Trong mắt Phượng Khương Trần lóe lên một tia lạnh lẽo, rất nhanh, nhưng Tôn Chính Đạo vẫn nhận ra, trong lòng Tôn Chính Đạo ngạc nhiên, kinh hãi, rồi lại bình tĩnh trở lại.
Nữ tử tộc Phượng Ly xưa nay vốn không phải hạng người lòng dạ mềm yếu, sự quyết đoán mạnh mẽ của Phượng Khương Trần ông ta đã sớm được mở mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612654/chuong-767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.