Trái tim Phượng Khương Trần đang rỉ máu, nhà của nàng cứ thể bị ngọn lửa nuốt chửng ngay trước mắt nàng, nhưng nàng không thể làm gì được.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi, chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt, chỉ cần tiểu thư còn sống, người vẫn có thể làm lại từ đầu.” Hai nha hoàn sợ Phượng Khương Trần nghĩ quẩn, vội vàng khuyên bảo.
Nhưng không ngờ, giọng nói của Phượng Khương Trần lại bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Ta biết rồi, chúng ta đi thôi.’’
Nói xong, nàng lập tức dẫn theo hai nha hoàn chạy ra bên ngoài, vừa mới chạy ra khỏi công viện, Phượng Khương Trần đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng dừng lại: “Các ngươi đi trước đi, ta còn có việc.’’
Nói xong, nàng thoát khỏi tay hai người, lao về phía nội viện, chỉ trong chớp mắt đã đi vào trong biển lửa.
“Tiểu thư, đừng…’’
Đồng Giác và Đồng Dao lấy lại tinh thần, chạy sát bước chân của Khương Trần xông vào, nhưng không ngờ xà cửa đột nhiên sập xuống, hai người giật bắn mình, theo bản năng lùi về sau một bước, kết quả chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người Phượng Khương Trần hòa dần vào trong biển lửa.
Hai nha hoàn các nàng quýnh lên, gào to: “Tiểu thư…!”
Bước chân của Phượng Khương Trần khựng lại, nghiêng người lại, gương mặt kiều diễm trong ánh lửa tựa như đóa hoa hồng đang nở rộ, tỏa ra sự mị hoặc trí mạng: “Đừng lo cho ta, các ngươi đi ra ngoài trước đi, tự ta có thể ra được.”
Dứt lời, Phượng Khương Trần cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612645/chuong-758.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.