Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, tựa người vào giường giống như đang ngủ say, Đồng giác và Đông Dao thấy vậy cũng nói chuyện nhỏ nhẹ hơn nữa, cuối cùng trở nên im lặng.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, lặng lẽ nói: “Tiểu thư ngủ rồi.’’
Nhưng ngay khi hai người họ bước đến chuẩn bị đỡ Phượng Khương Trần nằm xuống thì Phượng Khương Trần đột nhiên mở mắt ra, ánh sáng trong đôi mắt đen nhánh kia như muốn bắn thẳng vào trái tim hai người…
Hai người nha hoàn giật mình sững sốt tại chỗ, đợi đến khi các nàng hồi phục lại tinh thần thì thấy trong mắt Phượng Khương Trần loé lên ánh sáng sâu thẳm khó lường, không hề có dáng vẻ buồn ngủ chút nào.
“Tiếp tục nói đi.’’ Phượng Khương Trần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, che dấu sự lạnh lẽo trong đáy mắt.
“Vâng.’’ Đồng giác và Đồng Dao vẫn chưa thể định thần lại, lắp bắp nói, lần này cho dù Phượng Khương Trần thực sự ngủ say, hai người cũng không dám dừng lại.
Bọn họ âm thầm so sánh Phượng Khương Trần và đại công tử Vương Cẩm Lăng, phát hiện hai người này đều giống nhau, thoạt nhìn có vẻ như đang không nghe người khác nói nhưng nếu có một chút sai sót, cả hai đều có thể nhìn ra ngay lập tức; Thoạt nhìn có vẻ vô hại nhưng chỉ cần nở một nụ cười đã có thể máu chảy thành sông, giết người trong vô hình.
Hai nàng cảm thấy phong thái đó xuất hiện trên người đại công tử cũng là chuyện thường tình, suy cho cùng Vương gia đã có bề dày lịch sự hơn mấy trăm năm, nhưng Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612634/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.