“Đa tạ Lý đại nhân, đa tạ Lý đại nhân.’’ Đồng Dao liên tục nói cảm tạ.
Nhưng đúng lúc này, Đồng Giác đột nhiên lao ra khỏi nội viện, vẻ mặt hoảng loạn: “Đồng Dao, sao ngươi còn ở đây, nước đâu, nước sạch đâu?’’
Đồng Giác nghẹn nào, không thèm liếc nhìn Lý Tuần một cái, vừa mở miệng đã trách mắng Đồng Dao, Đồng Dao vội vàng cáo tội một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đồng Giác cũng lo lắng chạy vào trong nội viện, vừa mới chạy hai bước, dường như lúc này mới nhớ đến đám người Lý Tuần cũng đang ở đây, nàng vội vàng dừng lại, xoay người hành lễ với Lý Tuần: “Lý đại nhân, tiểu thư nhà ta bị bệnh nhẹ nên tiếp đãi không chu đáo, xin đại nhân thứ lỗi, chỉ là nơi này là nội viện, Lý đại nhân ở đây e là không tiện cho lắm, vì thế xin ngài hãy dời bước.’’
Những lời của Đồng Giác đủ khách khí nhưng lại thiếu cung kính, Lý Tuần cũng không thèm để ý, hắn biết bởi vì chuyện của Phượng Khương Trần, người trong Phượng phủ ít nhiều cũng oán hận hắn mấy câu, nhưng hắn cũng chỉ là người thấp cổ bé họng nghe lệnh làm việc mà thôi.
“Nếu có chuyện gì, hai vị cô nương cứ sai người đi đến tiền viện gọi ta một tiếng.’’ Lý Tuần cũng không ở đây khiến người ta cảm thấy khó chịu, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Sau khi đến ngoại viện, phát hiện cấp dưới của mình đang âm thầm truyền tức của Phượng phủ ra ngoài, Lý Tuần cũng chỉ thở dài một tiếng rồi xem như không nhìn thấy gì.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612633/chuong-746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.