Chương trước
Chương sau
Ý đồ bênh vực người nhà mình quá rõ ràng ngay trước mắt.
Rốt cuộc Cửu hoàng thúc đang làm cái quái gì vậy? Bảo vệ phượng Khương Trần bằng mọi giá sao?
Tất cả mọi người đều không ngừng suy nghĩ, điện Nghị Sự lại chìm vào im lặng quỷ dị…
Sau khi nói xong những lời đó, Cửu hoàng thức bình tĩnh trở về vị trí ban đầu, Hoàng thượng trầm ngâm nhìn hắn, tận sâu trong đáy mắt loé lên một tia lạnh lẽo, giống như một gã thợ săn đã nhìn ra điểm yếu của con mồi.
Nhưng, ai là thợ săn, ai là con mồi, cuối cùng vẫn không ai biết được.
Cửu hoàng thúc rũ mắt xuống, che giấu ý lạnh trong mắt.
Các vị đại thần khác không thể phân biệt được bên nặng bên nhẹ nên cũng không dám mở miệng, Thái tử cân nhắc một chút, tiến lên một bước, phá vỡ bầu không khí im lặng này: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng Cửu hoàng thúc nói rất đúng. Phượng cô nương bị người khác vu oan hãm hại như thế khó tránh khỏi việc sẽ cáu kỉnh tức giận, bất cứ nữ tử nào bị người ngoài nhục mạ giữa thanh thiên bạch nhật cũng không khỏi tức giận, ngược lại, nhi thần cho rằng Phượng cô nương đây rất kiên quyết mạnh mẽ, có khí phách của con nhà tướng.’’
“Lời của Thái tử và Hoàng thúc thật sự thiếu công bằng, Phượng cô nương đã mười sáu tuổi, không phải là một đứa trẻ, thân làm thần tử phải biết đối nhân xử thế, không thể bởi vì tính tình mà tuỳ tiện giết người được. Nên biết rằng tất cả những vinh hoa phú quý của Phượng cô nương đây đều là do phụ hoàng ban tặng, người không biết lại còn tưởng nàng ta hành động kiêu căng ngạo mạn như thế đều được phụ hoàng cho phép, đến lúc đó thứ mất đi chính là thể diện của phụ hoàng.’’ Đông Lăng Tử Lãng không nhanh không chậm nói, trong lúc nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Phượng Khương Trần tràn ngập sát khí.
Phượng Khương Trần kinh nghiệm đầy mình, ngoài mặt có vẻ nghiêm túc xem tấu chương nhưng thực ra lại đang điều chỉnh nhịp thở, cố gắng làm chậm tốc độ máu chảy.
Nhìn dáng vẻ này của Hoàng thượng chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng ta như thế, vết thương trên đầu nàng lại không nhẹ chút nào.
Một cú ném kia của Hoàng thượng không hề biết thương hoa tiếc ngọc.
Có người tiên phong, những người phía sau đưng nhiên sẽ lao về phía trước: “Hoàng thượng, bây giờ các Hoàng tử, công tử của Nam Lăng, Tây Lăng và Bắc Lăng đều đang ở trong kinh thành, hơn nữa các thiếu chủ của một số thành lớn cũng có mặt. Phượng Khương Trần kiêu ngạo như vậy thực sự làm mất hết mặt mũi của Đông Lăng chúng ta, chỉ một câu tính tình trẻ con đã có thể che giấu sự thật rằng Phượng Khương Trần đã giết người, nếu như những công tử tiểu thư danh môn thế gia khác học theo thì phải làm sao? Xin Hoàng thượng hãy nghiêm khắc trừng trị Phượng Khương Trần để răn đe cảnh cáo.’’ Người đang nói chuyện là Quốc trượng đại nhân- phụ thân của đương kim Hoàng hậu, điều thú vị chính là hắn còn là thiếu bảo của Thái tử.
Để ngoại tổ phụ của Lạc vương làm thiếu bảo của Thái tử, có thể thấy rằng Hoàng thượng căn bản không muốn để Thái tử kế vị, cũng không cho phép Thái tử có đại thần tâm phúc riêng của mình.
“Hoàng thượng, thần lại cảm thấy mấy lời của Lạc vương và Quốc trượng đại nhân rất không hợp lý, từ khi nào mà mỗi một hành động lời nói của giới quý tộc Đông Lăng chúng ta lại phải phụ thuộc vào sắc mặt của ba nước và chín thành khác? Thái tử và Cửu hoàng thúc nói rất có lý, nử tử con nhà tướng không hiểu những lý lẽ ngớ ngẩn đó, nghe thấy mấy lời bịa đặt xúc phạm danh dự nhân phẩm của mình, Phượng cô nương tức giận cũng là chuyện bình thường, điều đó chính tỏ nàng là một người mạnh mẽ cá tính. Theo ý kiến của thần, mong Hoàng thượng hãy điều tra rõ ràng vụ việc này, một đám hành khất dám ngang nhiên bao vây xe ngựa của Phượng cô nương giữa thanh thiên bạch nhật, phía sau chắc chắn có người chỉ dẫn, nếu không làm sao bọn chúng lại có lá gan lớn như thế? Dưới sự thống trị của Hoàng thượng, Đông Lăng chúng ta quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp, một đám hành khất không biết từ đâu xuất hiện, thật khiến người khác cảm thấy kỳ lạ. Phượng cô nương là nữ nhi của Trung Nghĩa hầu do chính Hoàng thượng thân phong, đám người đó không đặt Phượng cô nương vào trong mắt, chẳng khác nào đang xem thường Hoàng thượng cả, chuyện này tương đương với tội mưu nghịch. Thần khẩn cầu Hoàng thượng hãy điều tra rõ chuyện này để răn đe cảnh cáo.’’
Người vừa lên tiếng chính là Tả tướng đương triều, sau khi Chu Kiệt bị xử trảm vì tội thông đồng với địch phản quốc, vị Đỗ đại nhân này lập tức được thăng chức thành Tả tướng đương triều, những lời này của hắn không chỉ xoá bỏ mọi tội danh của Phượng Khương Trần mà còn nghiêm trọng hoá vấn đề, hơn nữa còn dứt khoát tát vào mặt Quốc trượng một cái.
Tả tướng vừa dứt lời, đám người Hữu tướng và Ngự sử lại bắt đầu phản bác, nhóm Ngự sự nói có sách mách có chứng, chỉ thiếu nước nói Phượng Khương Trần là độc phụ ác phụ gì đó, không những thế còn trực tiếp nói con cái nhà tướng đều là những kẻ không được giáo dưỡng, chỉ là một đám thô tục tầm thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.