Chương trước
Chương sau
“Bớt giận, ngươi bảo trẫm phải bớt giận thế nào đây? Ngươi làm nhiều hành động tàn nhẫn ác độc, việc xấu chồng chất, nếu không phải các vị đại thần nêu rõ họ tên thì ta thực sự không thể tin nổi một nữ tử như ngươi lại phạm phải tội ác tày trời như thế, ngươi đúng là to gia lớn mật.’’
Ý của Hoàng thượng là, phải giết Phượng Khương Trần để dập tắt nỗi bất bình của dân chúng, nhưng các vị đại thần nói cũng có lý, lần này đám loạn dân đó dám chặn xe ngựa của Phượng Khương Trần thì sau này cũng dám cản ngự liễn của Đế vương, tuyệt đối không thể làm tăng sự kiêu căng ngạo mạn của đám điêu dân đó.
Phượng Khương Trần sẽ phải chịu một bài học, nhưng tuyệt đối không thể giết, để nàng nhớ kỹ chuyện lần này là được rồi.
Hơn nữa… Chuyện này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, Hoàng thượng liên tục gây khó dễ chẳng qua chỉ là muốn đánh cược một ván cờ với Cửu hoàng thúc mà thôi.
Chính trị là các loại thoả hiệp với nhau, bởi vì chuyện của Vũ Văn Nguyên Hoà lần trước, hắn đã mất hết mặt mũi, đồng thời tổn thất không ít phe cánh thân tín, lần này hắn vừa phải lấy lại thể diện vừa phải đưa người của mình vào những chức vị quan trọng.
Có thể đoán trước được rằng, sau buổi lễ mừng thọ của Hoàng thượng, trong giới quan trường của Đông Lăng sẽ xảy ra một cơn chấn động long trời lỡ đất, cơn chấn động này không thể nói là tốt hay xấu.
Thừa nước đục thả câu, không loạn thì sao có thể thu được lợi ích.
Về chuyện này, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, trong khi Hoàng thượng đang bày mưu tính kế thì bọn họ cũng đang âm thầm tính toán xem làm thế nào mới có thể thu được nhiều lợi ích nhất trong cuộc đại loạn này.
Còn về ngòi nổ là Phượng Khương Trần, chẳng mấy ai quan tâm cả.
“Hoàng thượng bớt giận, thần nữ thực sự không biết rốt cuộc bản thân đã phạm vào tày đình gì mà lại khiến cho tất cả các đại thần đều đồng loạt buộc tội thần nữ như thế?’’ Phượng Khương Trần lại quỳ rạp xuống đất một lần nữa, trong giọng điệu bình tĩnh lộ ra vẻ chất vấn, cả người quỳ trong vũng máu nhưng ngay cả một chút run rẩy nho nhỏ cũng không có.
Đám Ngự sử buộc tội Phượng Khương Trần cực kỳ bội phục nàng, các vương công đại thần rơi vào hoàn cảnh này có người nào không khóc lóc sợ hãi, nhưng Phượng Khương Trần không những không sợ mà thậm chí còn tự tin cãi lại, nên nhớ tội trạng mà nàng phạm phải chính là tử tội.
“Không biết, nếu không biết thì hãy chống mắt lên nhìn cho kỹ, chẳng lẽ những đại thần đó đều vu oan giá hoạ cho ngươi nhưng không thành?’’ Đến lúc này Hoàng thượng đã nổi giận thực sự, nếu Phượng Khương Trần nhận tội thì cũng chỉ phải chịu một hình phạt nho nhỏ, nể mặt Cửu hoàng thúc, hai nhà Tạ gia và Nhị gia, hắn sẽ không lấy mạng của nàng ta, nhưng nàng ta lại cố tình không nhận tội.
Cửu hoàng thúc đứng gần Hoàng thượng nhất chăm chú quan sát toàn bộ biểu cảm trên mặt của bậc thiên tử này, trên đời này chẳng có ai hiểu rõ Hoàng thượng hơn hắn, Cửu hoàng thúc hiểu lần này Hoàng thượng đã thực sự nổi giận.
Không một chút do dự, Cửu hoàng thúc vẫn luôn im lặng lập tức bước lên phía trước một bước, không nhìn Phượng Khương Trần mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng bớt giận, tính tình Phượng Khương Trần hơi trẻ con, khó tránh khỏi cáu kỉnh nhất thời, mong Hoàng thượng đừng so đo với một đứa trẻ.’’
Cái gì?
Đứa trẻ?
Cáu kỉnh?
Cho dù là các đại thần đã quen với sóng to gió lớn cũng bị những lời nói của hắn làm cho nghẹn họng, một đám nhìn Cửu hoàng thúc giống như nhìn thấy quỷ, sau đó lại nhìn về phía Phượng Khương Trần hoàn toàn không bị ảnh hưởng quỳ gối tại chỗ nghiêm túc xem tấu chương.
Các vị đại thần im lặng cúi đầu, không nói một lời.
Cửu hoàng thúc đúng là cái gì cũng dám nói, ở độ tuổi này của Phượng Khương Trần, nếu ở gia đình bình thường khác có lẽ đã là nương của mấy đứa nhỏ, nếu không có chuyện xảy ra ở cửa thành thì Phượng Khương Trần và Lạc vương đã thuận lợi thành thân, nói không chừng lúc này đang mang thai cũng nên.
Thế mà vẫn còn là một đứa trẻ, có đứa trẻ nào lớn như thế này không?
Còn về tính tình cáu kỉnh, tiểu cô nương Phượng Khương Trần này không chỉ cáu kỉnh thôi đâu, nàng ta thực sự to gan lớn mật, không những công khai giết người bên đường mà còn cãi lại Hoàng thượng, những thứ này đều là chuyện đáng bị xử trảm, tính tình này quả thực không tầm thường chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.