“Phượng Khương Trần hãy nhớ lấy, trẫm muốn hắn ta phải sống.” Hoàng Thượng vẫn luôn không thể hoàn toàn tin tưởng Phượng Khương Trần.
Bởi vì sự quan tâm của Phượng tướng quân và mẹ của Phượng Khương Trần nên ông ta có một phần thương tiếc với Phượng Khương Trần, nhưng cũng có ba phần đề phòng, thân phận năm xưa của hai người đó, ông ta làm sao cũng không thể điều tra ra được.
Phượng Khương Trần quỳ một gối xuống: “Khương Trần nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của Hoàng Thượng.” Sinh sống thì tàn tật cũng là sống.
Phượng Khương Trần, Tôn Chính Đạo và những người khác lại một lần nữa trở về phòng ngủ của Lý Tưởng: “Tôn thái y, quá nhiều người sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chữa trị, Khương Trần cả gan yêu cầu tất cả những vị đại nhân ra bên ngoài đợi trước, mời Tôn thái y ở cùng với Khương Trần, nếu Lý công tử có chuyện gì thì do một mình Khương Trần chịu trách nhiệm.” Ngược lại, nếu Lý Tưởng tỉnh dậy thì đấy chính là công lao của mọi người, chuyện này không cần Khương Trần nói thì tất cả các vị thái y cũng có thể hiểu được.
Một chuyện tốt như vậy, đương nhiên sẽ không có ai từ chối rồi, tất cả các vị thái y liền gật đầu đồng ý.
“Khương Trần, ngài muốn làm gì?” Tôn Chính Đạo khá khó hiểu khi Phượng Khương Trần cho mọi người ra ngoài.
Phượng Khương Trần không còn vẻ mặt nghiêm túc khi nãy nữa mà nhếch miệng lên rồi ghé sát vào bên tai của Tôn Chính Đạo: “Tôn thái y, xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612508/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.