Sau khi Hoàng thượng trăm tuổi, mặc dù giữa Thái phi và Thái hậu chỉ khác có một chữ nhưng lại khác một trời một vực, nói không chừng ngay cả Thái phi nàng ta cũng chẳng làm được mà bị chôn theo Hoàng thượng.
Phượng Khương Trần không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Nói thật là sức khỏe của nương nương rất tốt.” Đây là lời nói thật, chỉ tiếc chả ai chịu tin.
“Vậy nói dối thì sao?” Tạ quý phi lười để ý tới chút mánh khóe của Phượng Khương Trần, ngược lại nàng ta truy hỏi khả năng khác.
“Nói dối chính là nương nương người bị trúng độc, Khương Trần không giải độc được.” Đây thực sự là lời nói dối, Tạ quý phi hoàn toàn không bị trúng độc, cùng lắm chỉ bị người ta hạ thuốc không làm tổn hại sức khỏe mà chỉ khó có thai mà thôi.
Nụ cười trên mặt Tạ quý phi cứng đờ, ngay sau đó khôi phục lại bình thường: “Phượng tiểu thư quả nhiên là một người tuyệt vời, thảo nào Nhị phu nhân thích ngươi như vậy, bổn cung cũng rất thích ngươi. Người đâu, mang bộ trang sức trân châu vàng Nam Lăng mới của bổn cung tặng cho Phượng tiểu thư.”
“Khương Trần đa tạ nương nương ban thưởng.” Phượng Khương Trần hào phóng quỳ xuống tạ ơn.
Tuy rằng người nhà họ Tạ không tốt lành gì, nhưng được cái ra tay rất rộng rãi. Nàng biết bộ trang sức trân châu vàng của Nam Lăng là cống phẩm, sang tay có thể bán được không ít tiền, lát về hỏi Tô Vân Thanh xem hắn có mua không?
Tạ quý phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612497/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.