Cánh môi của Đông Lăng Tử Lạc hơi nhếch lên, đang muốn tiến lên một bước thì lại bị một lão nhân ở đối diện ngăn lại. Lão nhân ấy chính là phụ thân của hoàng hậu, cũng là ông ngoại của Đông Lăng Tử Lạc.
Quỳ lâu như vậy rồi Phượng Khương Trần chẳng cần giả bộ cũng đã thấy không thể quỳ thêm được nữa rồi. Hoàng Thượng cứ thẩm vấn Phượng Khương Trần hết lần này đến lần khác nhưng cũng không thể nhìn ra manh mối gì, hơn nữa vẻ mặt nàng lúc này cũng không giống nói dối. Ông ta liền trực tiếp mở miệng hỏi: “Phượng Khương Trần, ngươi có biết đây là vật gì không?”
Ông ta chỉ vào quả lựu đạn trên mặt bàn, ngữ khí nghiêm khắc đến đáng sợ y như lúc thẩm vấn phạm nhân.
Phượng Khương Trần vốn định nói là không biết, nhưng như vậy cũng giả tạo quá hơn nữa cũng mất vui, thế là nàng gật gật đầu: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, dân nữ biết.”
“Biết? Ngươi biết đây là vật gì sao?” Hoàng Thượng mừng rỡ, hai mắt toả sáng. Phượng Khương Trần lại bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn ông ta: “Hoàng Thượng, đây chẳng phái là thứ gây nổ cửa thành hôm nay sao?
Dân nữ có nhìn qua một lần, chắc là sẽ không nhìn nhầm đâu. Vừa nãy cũng chính là tại thứ đồ này khiến dân nữ sợ hãi, song dân nữ nghĩ nó sẽ không lại gây nổ ở đây đâu. Dân nữ lần đầu thất lễ nên vẫn mong Hoàng Thượng tha thứ.”
Nói xong nàng còn nhẹ nhàng bồi thêm một câu: “Hoàng Thượng, lúc ấy tình huống quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612489/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.