Chương trước
Chương sau
Sau khi Hoàng Thượng ban chiếu xuống, mọi người đều gọi Phượng Khương Trần là Phượng Khương Trần. Dù thế nào thì bây giờ Phượng Khương Trần cũng là người nhà An Bình hầu phủ. Thế nên cũng không thể mặc kệ nàng giống như đứa trẻ mồ côi bị người đời khi dễ chèn ép như trước được.

Đã giả bộ thì phải giả bộ cho hết, Phượng Khương Trần cũng vì nể tình ông ta một chút nên một lúc sau liền tỉnh lại. Hàng mi dài run rẩy, một bộ dáng mệt mỏi vô lực.

Nhưng trái với vẻ nhu nhược mềm yếu hay ngây thơ đơn thuần luôn khiến người khác không nhịn được mà yêu mến của bao người con gái khác thì Phượng Khương Trần lại mang nét đẹp diễm lệ khí chất hơn người. Cũng may là nàng không có ý định giả làm kiểu thiếu nữ yếu đuối đấy.

Phương Khương Trần cố gắng dồn sức để đứng dậy, nhưng thân hình nàng có chút không vững, loạng choạng rồi lại quỳ xuống. Nàng gắt gao cắn cắn môi, một bộ dạng cố sức chống đỡ làm cho người ta có cảm giác nàng thực sự suy yếu vô cùng.

“Hoàng Thượng, dân nữ thất lễ rồi.” Một cái lạy cũng lung lay không vững, rõ ràng là bị kinh hách còn chưa có định thần lại được.

Cửu Hoàng thúc với Vương Cẩm Lăng khuôn mặt nghiêm túc nhưng khoé miệng lại hơi nhếch lên, còn những người khác thì lại bày ra gương mặt lo lắng không thôi.

Có đôi khi dù cho nữ tử có giả bộ bày ra bộ dáng nhu nhược suy yếu cũng chưa chắc đã có thể làm người khác động tâm, nhưng Phương Khương Trần tuy cũng là giả nhưng lại chân thực vô cùng. Rõ ràng là suy yếu thế nhưng lại ra vẻ kiên cường nên cũng không khỏi khiến người ta mềm lòng.

Đáng tiệc đối với những nam nhân làm chính trị tâm tư đều rất kiên định, Hoàng Thượng thấy nàng như vậy cũng không có ý định tha cho Phượng Khương Trần cũng chẳng nghĩ đến việc cho nàng đứng dậy mà cứ để mặc cho nàng quỳ trên đất.

“Khương Trần, trẫm nghe thái tử bẩm báo rằng hôm nay nhờ có ngươi mà Vương gia đại công tử mới không gặp chuyện không may, đám hỗn loạn ngoài cửa thành cũng nhờ có ngươi mới có thể nhanh chóng bình ổn lại. Thái tử còn nói lần nổ mạnh đầu tiên cũng là ngươi phản ứng nhanh, rồi nhắc Vương gia đại công tử nằm úp sấp xuống đừng đứng lên. Nhờ thế mới cứu được hắn một mạng.

Sau khi trận nổ kết thúc ngươi cũng là người đầu tiên giúp đỡ thái tử trấn an dân chúng rồi cứu trị cho những người bị thương đâu vào đấy. Tôn thái y trở về còn nói với trẫm, thủ pháp băng bó của ngươi vô cùng thuần thục xử lí vết thương cũng rất tốt, ông ta ở trước mặt ta khen ngươi suốt đấy. Trẫm nghe vậy trong lòng cũng rất cao hứng, Phượng Hầu quả là hổ phụ không sinh khuyển nữ (1) mà, thực giống phong cách làm việc của cha ngươi.”

(1)Hổ phụ không sinh khuyển nữ: ý nói người cha có tài thì cũng sẽ sinh ra nữ nhi có tài như vậy.

Hoàng Thượng khen không ngớt lời, bộ dáng thân thiết ôn hoà kia không có nửa phần giống đang chất vấn hay chỉ trích.

Thái tử đứng ở một bên cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Rõ ràng là hắn không có nói như thế, vậy mà đến miệng của phụ hoàng lại biến thành cái dạng này đây. Thật không biết gọi người là gì cho phải nữa, nhưng hắn cũng không thể cố tình vạch trần được vậy nên chỉ đành thừa nhận.

Cũng may lúc hắn ta báo cáo Vương Cẩm Lăng cũng ở đây, không thì vụ này hắn ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Phượng Khương Trần trong lòng âm thầm sốt ruột, Hoàng Thượng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề còn đỡ đằng này ông ta còn cố tình quanh co lòng vòng. Thật đúng là biết cách làm người khác khó xử.

“Hoàng Thượng tán thưởng như vậy dân nữ cảm thấy sợ hãi. Là do thái tử điện hạ găp nguy không loạn, chỉ huy tướng sĩ trấn an dân chúng. Khương Trần cũng chỉ là làm theo căn dặn của thái tử điện hạ, nên không dám nhận lời khen của Hoàng Thượng.” Phần công lao này đối với thái tử thì chính là như hổ thêm cánh, còn đối với nàng thì chính là thêm dầu vào lửa. Nàng chỉ là một nữ tử, nào có mong muốn thăng quan vậy nên phần công lao này nàng cũng chẳng cần làm gì.

“Về phần dân nữ cứu Vương công tử, đó chẳng qua là trùng hợp thôi. Lúc ấy dân nữ đang muốn ném hà bao cho đại công tử, lại không ngờ đột nhiên lại có một trận nổ mạnh như thế. Dân nữ chấn kinh nên cả người liền ngã từ trên cửa sổ xuống, may là có đại công tử đỡ nếu không thì dân nữ không chết cũng thành tàn phế.” Khi nói chuyện, Phượng Khương Trần cũng không quên lấy hà bao trong tay áo ra để chứng minh mình không hề nói dối. Trên mặt nàng cũng hiện lên vài tia e thẹn lại thêm vài phần bất an, sợ hãi.

Nếu có gương ở đây thì Phượng Khương Trần đích xác với tán thưởng cho bản thân mình một chữ đỉnh, ngay cả chính nàng còn bị lừa nữa là.

Phượng Khương Trần nói năng cẩn thận, lại có thêm hà bao làm chứng nên trong lúc nhất thời Hoàng Thượng cũng không biết đây là thật hay giả. Hơn nữa lúc đó mọi chuyện cũng quá hỗn loạn không ai ngờ tới sẽ phát sinh ra chuyện như vậy, với cả lực chú ý của mọi người lúc đó cũng đổ dồn lên người Vương Cẩm Lăng thì làm gì có ai rảnh rỗi đi chú ý một Phượng Khương Trần nho nhỏ chứ.

Đông Lăng Cửu vẫn kiêu ngạo cao quý như trước, có điều khi nghe tới Phượng Khương Trần nói đến chuyện hà bao thì ý cười dưới đáy mắt của hắn trong chốc lát liền biến mất.

Vương Cẩm Lăng nhìn đến hà bao kia liền cảm thấy tâm tình thoải mái mọi phiền muộn ngày hôm nay cũng tiêu tan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.