“Đây là cái quái gì vậy, lợi hại như vậy.” Ánh mắt Lam Cửu Khánh hiện lên một tầng ngưng trọng.
Đứng trước loại vũ khí này, cho dù võ công của hắn cao đến đâu cũng là vô dụng. Lực nổ này không phải là loại lực mà người thường có thể chống lại, nếu có loại thuốc nổ này thì người trong thiên hạ còn phải đánh nhau sao?
Không thể không nói, Lam Cửu Khánh thật sự bị loại vũ khí này dạo sợ rồi!
“Cẩm Lăng, đừng đứng lên, mau nằm sấp xuống.” Tư thế của hai người lúc này có chút vặn vẹo, Vương Cẩm Lăng ghé sát lên người Phượng Khương Trần, toàn bộ sức nặng đều đè lên người nàng.
“Khương Trần, thương thế của ngươi…” Vương Cẩm Lăng sợ Phượng Khương Trần bị chính bản thân mình đè chết mất.
“Ta không sao.” Phượng Khương Trần cắn răng nói.
Vốn dĩ sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng nếu một trận bom nữa dội đến thì phỏng chừng sẽ xảy ra chuyện thật. Nàng với Vương Cẩm Lăng tránh được chỗ trung tâm của thuốc nổ nhưng số dư lực vẫn còn lực sát thương rất lớn, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bị đánh đến, nhưng so với mất tay mất chân thì vẫn may hơn là mất mạng.
Ánh lửa bắn ra bốn phía, mùi thuốc súng tận trời. Vữa nãy còn là nơi đường cái phi thường náo nhiệt, nháy mắt liền biến thành địa ngục trần gian, nơi nơi đều là tiếng khóc la, kêu rên thống khổ.
Phượng Khương Trần nghe thấy vậy trong lòng không nhịn được liền chua xót, cả gương mặt phủ đầy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612479/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.