Mà đối với nhận định giá trị quà tặng, xin lỗi Phượng Khương Trần hoàn toàn không biết.
Trong mắt Phượng Khương Trần những thứ đồ này chỉ là đồ cổ, nàng hoàn toàn không biết thưởng thức. Hình như Tô Văn Thanh và Vương Thất sớm đã nghĩ đến tình huống này, sau khi thăm bệnh trở về phủ đã phái một quản gia đến giúp Phượng Khương Trần xử lý.
“Khương Trần, Phượng phủ không như trước nữa, nhân khẩu của Phượng phủ cũng không thể đơn giản như vậy.” Vương Thất là một trong số ít người được vào Phượng phủ thăm bệnh.
“Ta biết, nhưng trong nhất thời ta biết đi đâu tìm người thích hợp.” Phượng Khương Trần cũng rất đau đầu.
Phong hầu ban tước là chuyện tốt, là chuyện đáng để vui mừng, cho dù Phượng Khương Trần là người hiện đại hay cổ đại, đã đến thế giới này rồi thì đương nhiên nàng cũng mong muốn giống như người của thế giới này.
Không mong nắm trong tay quyền lực thiên hạ, say trên đầu gối mỹ nhân, chỉ mong một đường vinh hoa không bị người lăng nhục. Ở thế giới này, bách tính bình dân muốn sống tốt chỉ có thể khom lưng uốn gối, nàng muốn sống tùy ý thì càng phải có thật nhiều tài sản vốn liếng.
Cho dù Phượng Khương Trần có bất mãn với hoàng thượng bao nhiêu nhưng không thể không nói phong thưởng quả thật rất lớn. Trở thành tiểu thư duy duy nhất của Trung Nghĩa Hầu phủ, cho dù người trong Hoàng Thành có nhìn nàng không thuận mắt như thế nào đi nữa cũng không dám làm khó hay khiến nàng lúng túng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612468/chuong-581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.