Hai con ngựa đổi lấy phong hào của phụ thân và cáo mệnh của mẫu thân nàng.
Mạng người thật rẻ tiền biết bao.
“Sư phụ, đệ tử biết người không vui vẻ, chỉ là có một số chuyện đã xảy ra rồi thì chúng ta cũng không thể nào thay đổi được. Hiện tại hoàng thượng có thể nhớ đến sư công và sư mẫu, đó chính là chuyện tốt.”
Năm đó sư công chết trên sa trường đến một mảnh giáp cũng không thể tìm được, sư mẫu rơi xuống vách núi cả hài cốt cũng không tìm thấy. Hai người ra đi bao nhiêu năm nay, đến cả phần mộ còn không có.
Năm đó sư phụ còn nhỏ tuổi, cộng thêm sự bất mãn của hoàng thượng với chiến bại của sư công, không xây lăng mộ chôn cất di vật cho sư công và sư mẫu có thể hiểu, nhưng bây giờ có sự sắc phong của hoàng thượng thì có thể xây được lăng mộ được rồi. Con người sau khi chết không cần an táng nở mày nở mặt nhưng ít nhất cũng phải có một nơi để hậu nhân thờ phụng, nhưng mà…
Phượng Khương Trần của năm đó không biết là quá vô dụng hay quá bất hiếu mà chưa bao giờ nhắc đến chuyện đi tìm hài cốt của phụ thân và mẫu thân, cũng chưa từng nghĩ đến việc xây mộ chôn cất di vật cho phụ mẫu.
Lục địa Cửu Châu được thế giới lưu truyền với lòng nhân từ và lòng hiếu thảo. Dù những người bất hiếu có tài giỏi đến mấy cũng không được những nhà Nho nổi tiếng chấp nhận. Đấy cũng là một trong những lý do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612467/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.