“Tạ ơn hoàng thượng, dân nữ không dám, đây vốn là bổn phận của dân nữ, nếu hoàng thượng nhất định muốn thưởng Khương Trần, cũng xin hoàng thượng đợi Khương Trần thuần phục được Nam Lăng Thương Sơn Mặc Vân rồi thưởng sau.” Phượng Khương Trần khiêu khích nhìn về phía Dao Hân.
Lúc này vẻ mặt Dao Hân như tro tàn, trên mặt không còn chút ý chí chiến đấu, trong mắt long lanh nước, là sợ cũng là lo lắng.
Nàng ta và Phượng Khương Trần giống nhau, các nàng đều thua không nổi.
Người thắng và kẻ thua đều hiểu rõ điều ấy!
Ha ha ha, nhìn dáng vẻ sống dở chết dở này của Dao Hân, Phượng Khương Trần cảm giác khổ cực của mình đã có hồi báo.
Thắng, nàng sẽ cảnh sắc vinh quang, nàng kiêu ngạo đắc ý, khiến người đời hiểu rằng Phượng Khương Trần ưu tú cỡ nào, Phượng Khương Trần kiêu ngạo cỡ nào, không có bản lĩnh thì đừng chọc giận nàng.
Còn đau xót và nước mắt, nàng về nhà yên lặng một mình liếm láp vết thương sau.
“Có chí khí, trẫm chuẩn!” Nếu nói lúc trước hoàng thượng chỉ có suy nghĩ may mắn trong đầu, vậy thì lúc này ông ta có chín mươi phần trăm chắc chắn.
Lúc này, Phượng Khương Trần hoàn toàn không có dáng vẻ sức cùng lực kiệt, nhìn thần thái phấn chấn của nàng, thuần phục Thương Sơn Mặc Vân cũng không phải là không thể.
“Tạ ơn hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Phượng Khương Trần bái tạ lần nữa, mới đứng lên đi đến trước mặt Tô Quán, người đang muốn mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612449/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.