Phượng Khương Trần không cần bắt mạch cũng biết đây là bệnh gì, đã diễn thì phải diễn trọn bộ, Trần Quốc Công phủ muốn nàng phải phối hợp cùng.
“Lão phu nhân, trong lòng ngài có chuyện tích tụ lại nên bị nóng trong người, uống chút đồ thanh nhiệt giải độc là được.” Khương Phượng Trần làm bộ bắt mạch, cười nói.
Trần Quốc Công phủ muốn cùng nàng hòa giải, cho nàng đủ thể diện, nhưng không có nghĩa nàng sẽ bỏ qua việc này, nàng là một người nhớ ân cứu giúp nhưng cũng rất mang thù, bây giờ nàng không phải là đối thủ của Trần Quốc Công phủ, dừng ta đối với nàng mà nói cũng là chuyện tốt.
“Ai, Khương Trần nói không có sai, ta bị bệnh này cũng là do bị đám cháu bắt hiếu kia chọc tức, nếu mấy đứa nhóc đó có thể ngoan ngoãn như Khương Trần thì lão bà ta cũng sẽ không phải suy nghĩ nhiều như vậy.” Lão phu nhân cầm khăn, làm bộ lau khóe mắt thương tâm nói.
Người ta đã muốn nàng diễn thì nàng đương nhiên sẽ phối hợp: “Lão phu nhân, con cháu tự có phúc của con cháu, ta thầy các thiếu gia của Quốc công phủ đều tốt, ngài cứ yên tâm đi.”
Lão phu nhân chính là đang chờ câu nói này, lập tức nở nụ cười: “Mọi người đều nói y thuật của Khương Trần ngươi không chỉ cao siêu mà nhìn người cũng chuẩn, có câu nói này của Khương Trần thì lão bà ta cũng yên tâm rồi.”
“Lão phu nhân quá lời, Khương Trần chỉ thấy gì nói đó, đôi khi khó tránh khỏi nói nhầm đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612372/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.