Hơi thở nóng rực làm người ta tê tê dại dại, Phượng Khương Trần không kịp suy nghĩ đã đẩy hắn ra: “Nói chuyện cho đàng hoàng được không, dựa sát vào như vậy làm gì chứ?”
Người nào cũng có phản ứng bản năng, không liên quan đến chuyện yêu thích hay không.
“Ngươi cảm thầy những lời vừa rồi ta nói có thể lớn tiếng được hay sao?” Trác Đông Minh trừng Phượng Khương Trần một cái: “Được rồi, đừng có nói nhảm nữa, ta giao chuyện của phủ Tấn Dương Hầu cho ngươi xử lý, ta không hy vọng làm lớn chuyện này.”
Phủ Tấn Dương Hầu cũng không dễ đối phó, tuy nói việc này là phủ Tần Dương Hầu đuối lý, nhưng thật sự làm lớn ra thì cũng chỉ có thể xử lý bằng cách nhận lỗi, hai nhà không thể vì một nữ tử mà cắt đứt giao tỉnh.
“Trác Đông Minh, ngươi đừng quá đáng, chuyện này liên quan gì đến ta, ta chỉ là một đại phu.” Phượng Khương Trần phát hiện mắt mình thật sự đui mù, sao lại cho rằng người này trung hậu lỗ mãng kia chứ?
Trung hậu lỗ mãng cái gì, đây chỉ là ngụy trang của hắn mà thôi, thực tế lại rất tinh ma.
“Ngươi là người biết chuyện, không xử lý tốt chuyện này thì ta sẽ giết ngươi diệt khẩu.” Phân rõ phải trái?
Phân rõ phải trái với người của hoàng tộc à, đầu óc ngươi không bị cửa đập trúng đó chứ?
Nói xong, hắn đã phóng người lên ngựa.
“Phượng Khương Trần, hành động nhanh một chút, bằng không nếu biểu muội của ta xảy ra chuyện gì, ta tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612337/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.