Dù có ra sao đi nữa thì nàng là Phượng Khương Trần, một Phượng Khương Trần độc nhất vô nhị.
Gió thoảng mây bay nhìn thấy đối phương, thản nhiên mở miệng nói: “ Quán Quán cô nương nói đùa, Cửu hoàng thúc là người như thế nào, trên thế gian này chưa từng có nữ tử nào là ngoại lệ đối với Cửu hoàng thúc.”
Ta không thể, ngươi cũng không thể, đừng tưởng rằng Cửu hoàng thúc ở đây chờ ngươi là vì ngươi là ngoại lệ.
Phượng Khương Trần cười, trong mắt hiện lên nét sắc bén không thể lừa dối bắt cứ ai.
“Thú vị. Ta là Tô Quán, là người của Tô gia Nam Lăng, còn cô nương?” Tô Quán không thích Phượng Khương Trần, rất không thích.
Một thân nàng y phục lộng lẫy, tôi tớ vây quanh vô cùng tôn quý, nhưng nữ tử này chỉ mặc y phục thô kệch đứng lẻ loi một mình lại có khí thế tranh đoạt với nàng, cảm giác còn ở trên nàng một bậc.
Đều là nữ tử, cho dù không cùng thích một người nàng cũng sẽ không thích Phượng Khương Trần, huống chỉ bọn họ còn cùng thích Cửu hoàng thúc.
Tô gia Nam Lăng? Không phải là Đông Lăng sao?
Phượng Khương Trần liếc mắt đánh giá đối phương, thành thật nói: “Phượng Khương Trần.”
“Phượng Khương Trần? Chưa từng nghe qua.” Tô Quán khéo léo giật giật cái mũi thanh tú, giống như chứng minh bản thân không hề có ý tứ xem thường mà là ăn ngay nói thật.
“Cũng bình thường, ta cũng chưa từng nghe qua tên của cô nương.” Nếu nàng chỉ có thế mà tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612266/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.