Đông Lăng Tử Thuần cũng không hiểu tại sao, hắn chỉ cảm thấy khi Phượng Khương Trần tới gần hắn, hắn liền thấy hào hứng, Phượng Khương Trần nhìn hắn, hắn liền thấy vui mừng.
Động tác của hai thị vệ rắt nhanh, không bao lâu sau đã mang củi về đốt lên, Phượng Khương Trần bắt đầu khử trùng vết thương cho Đông Lăng Tử Thuần.
Không có thuốc gây tê, đau đến mức cắn chặt răng, nhưng bởi vì đã đồng ý với Phượng Khương Trần sẽ không động đậy nên phải miễn cưỡng chịu đựng, không nhúc nhích, chỉ có hàm răng là cắn chặt vào nhau, gân xanh nỗi lên.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Đông Lăng Tử Thuần, Phượng Khương Trần lại nghĩ đến Lam Cửu Khánh.
Đều là dưới tình huống khử trùng vết thương rồi khâu lại khi không có thuốc gây tê, Lam Cửu Khánh không chỉ mạnh hơn vị quận vương này gấp trăm lần, còn lạnh nhạt với Phượng Khương Trần, giống như người bị thương không phải hắn ta.
Còn cái người trước mặt này thì sao?
Không sinh ra với dáng vẻ của võ tướng, lại còn không chịu nồi tí đau này, vị quận vương này xem ra chính là đứa trẻ được chiều quá thành hư.
Phượng Khương Trần cũng lười nói chuyện, chỉ cần vị quận vương này bắt động là được rồi.
Nhờ ánh lửa, sau khi thanh tẩy vết thương, Phượng Khương Trần bắt đầu xâu kim lại.
“Khương, Khương Trần, ngươi đang muốn làm cái gì?” Hàm răng của Đông Lăng Tử Thuần run lên khi nói chuyện, từ đó có thể thấy được hắn đau nhức đến mức nào rồi, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612259/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.