Chương trước
Chương sau
Hắn mong chờ đi tới, không chút che giấu sự ái mộ: “Phượng, Phượng cô nương, ngươi đừng gọi ta là quận vương nữa, gọi ta là Đông Lăng Tử Thuần, hay ngươi gọi ta là Tử Thuần thì càng tốt, ta gọi ngươi là Khương Trần có được không?”

Đông Lăng Tử Thuần cười ngại ngùng, hai thị vệ lại cảm thấy vừa sợ vừa muốn ói.

“Lễ nghi không thể bỏ qua, Khương Trần chỉ là một người dân thường, sao dám gọi thẳng tên húy của quận vương, quận vương ngồi xuống đi, mượn chút ánh sáng, cho phép Khinh Trần giúp người băng bó miệng vết thương.”

“Được…” Đông Lăng Tử Thuần thất vọng lên tiếng rồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu, thường xuyên liếc mắt nhìn trộm Phượng Khinh Trần.

Phượng Khương Trần phát hiện, nhíu nhíu mày nhưng cũng không nói nhiều lời.

Nàng chỉ cần giúp Thuần Vu quận vương xử lí tốt vết thương để không cho Hoàng thượng tới gây phiền phức cho nàng và Cửu hoàng thúc, sau đó nàng và Thuần Vu quận vương sẽ không có liên quan gì đến nhau nữa.

Không biết Cửu hoàng thúc rốt cuộc đang ở đâu.

Nhìn rừng sâu tối đen, Phượng Khương Trần càng lúc càng lo lắng.

Ở sâu bên trong rừng rậm, nguy hiểm trùng điệp, lại bị người ta truy sát.

Vừa nghĩ tới của Cửu hoàng thúc có khả năng đang đứng trước nguy hiểm, Phượng Khương Trần cảm giác từng cơn từng cơn đau đớn, hận không thể chắp thêm đôi cánh để bay đến.

Nhưng… Không được!

Thở dài, Phượng Khương Trần đè âu lo trong lòng xuống, cảm chịu lấy dung dịch oxy già, nước muối sinh lý, kẹp cầm máu, kim khâu để khâu lại, băng vải và thuốc ra.

“Khương Trần, những thứ này là gì?” Đông Lăng Tử Thuần gọi tên của Phượng Khương Trần giống như rất quen thuộc.

“Dùng để băng bó vết thương.”

“Sao ngươi lại mang những thứ này? Khương Trần, có phải ngươi biết ta bị thương nên mới cố ý mang đến không?” Đông Lăng Tử Thuần không chỉ quen thuộc mà còn rất tự luyến.

“Điện hạ, Khương Trần là đại phu. Đây đều là những vị thuốc mang theo bắt cứ lúc nào.” Phượng Khương Trần đeo găng tay vào, cầm lấy cái kéo y tế cắt ống tay áo của Đông Lăng Tử Thuần đi.

Trời đã hơi tối, trong rừng rậm lại càng không có ánh sáng, Phượng Khương Trần không thể không lại gần, nhưng Đông Lăng Tử Thuần lại bởi vì Phượng Khương Trần lại gần mà cả người căng thẳng, cơ thể còn hơi nóng lên.

Sau khi cắt bỏ tay áo đi, Phượng Khương Trần liền nói với hai người thị vệ: Có thể phiền hai vị đại ca đi nhặt một ít củi về nhóm lửa không, ta không thấy rõ.”

Hai người thị vệ đương nhiên không dám làm khác, lập tức rời đi.

Phượng Khương Trần một tay cầm dung dịch oxy già, tay còn lại kéo cánh tay trái của Đông Lăng Tử Thuần.

“Ui…” Đông Lăng Tử Thuần ngược lại hít một hơi.

“Quận Vương điện hạ, lúc khử trùng vết thương sẽ hơi đau nhức, ngươi chịu khó chịu đựng một chút, tuyệt đối không được động đậy.” Phượng Khương Trần nghiêm túc nói.

“Ngươi yên tâm, ta nhất định không di chuyển lộn xôn.”

Tiểu Bá Vương Đông Lăng Tử Thuần ngoan ngoãn giống như chú cún con, dùng hết sức gật đầu.

“Nếu đau thì nói với ta một tiếng.” Phượng Khương Trần gật đầu, vùng xung quanh lông mày nhăn thành một chữ xuyên.

Trên người lại nóng như thế, nóng như phát sốt, thật đúng là phiền phức.

Phượng Khương Trần thoáng nhìn thị vệ đang nhặt củi cách đó không xa, thả dung dịch oxy già vào túi rồi quyết định châm cho tên quận vương này bớt nóng trước tiên, kim châm kháng viêm.

Nhiệt độ trên cánh tay bỗng nhiên mắt đi, Đông Lăng Tử Thuần cảm thấy có chút mất mát nhưng lập tức phát hiện Phượng Khương Trần đang cầm tay phải của hắn, hắn lại hào hứng, thậm chí khi Phượng Khương Trần tiêm vào người hắn cũng không phát hiện, chỉ nhìn thấy Phượng Khương Trần mà cảm giác ngọt ngào trong lòng ứa ra như nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.