Hắn mong chờ đi tới, không chút che giấu sự ái mộ: “Phượng, Phượng cô nương, ngươi đừng gọi ta là quận vương nữa, gọi ta là Đông Lăng Tử Thuần, hay ngươi gọi ta là Tử Thuần thì càng tốt, ta gọi ngươi là Khương Trần có được không?”
Đông Lăng Tử Thuần cười ngại ngùng, hai thị vệ lại cảm thấy vừa sợ vừa muốn ói.
“Lễ nghi không thể bỏ qua, Khương Trần chỉ là một người dân thường, sao dám gọi thẳng tên húy của quận vương, quận vương ngồi xuống đi, mượn chút ánh sáng, cho phép Khinh Trần giúp người băng bó miệng vết thương.”
“Được…” Đông Lăng Tử Thuần thất vọng lên tiếng rồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu, thường xuyên liếc mắt nhìn trộm Phượng Khinh Trần.
Phượng Khương Trần phát hiện, nhíu nhíu mày nhưng cũng không nói nhiều lời.
Nàng chỉ cần giúp Thuần Vu quận vương xử lí tốt vết thương để không cho Hoàng thượng tới gây phiền phức cho nàng và Cửu hoàng thúc, sau đó nàng và Thuần Vu quận vương sẽ không có liên quan gì đến nhau nữa.
Không biết Cửu hoàng thúc rốt cuộc đang ở đâu.
Nhìn rừng sâu tối đen, Phượng Khương Trần càng lúc càng lo lắng.
Ở sâu bên trong rừng rậm, nguy hiểm trùng điệp, lại bị người ta truy sát.
Vừa nghĩ tới của Cửu hoàng thúc có khả năng đang đứng trước nguy hiểm, Phượng Khương Trần cảm giác từng cơn từng cơn đau đớn, hận không thể chắp thêm đôi cánh để bay đến.
Nhưng… Không được!
Thở dài, Phượng Khương Trần đè âu lo trong lòng xuống, cảm chịu lấy dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612258/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.