Người ta quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Hoàng thượng này không hiền lành gì, có thù lập tức báo, quả nhiên là đệ nhất quân tử không làm hoàng thượng được mà.
Trong lòng Phượng Khương Trần thầm nhủ vậy nhưng ngoài miệng vẫn cung kính nói: “Hoàng thượng, chuyện khâu vết thương này kiêng ky. nhất là phân tâm. Quá trình rút tên vô cùng đáng sợ, không chỉ có vết thương bị mỗ ra mà máu cũng tuôn trào như suối, đó thực sự là cảnh đẫm mùi máu tanh. Nếu như khi đó trong điện có người, nhìn thấy cảnh đó biết đâu lại kêu ra tiếng, một câu thôi cũng khiến Khương Trần phân tâm, thế thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nỗi, Để tránh khỏi bị bất ngờ, nên Khương Trần mới cả gan xin hoàng thượng và hoàng hậu nương nương cho phép Khương Trần ở lại một mình, còn có, còn có chính là…”
Nói tới đây, Phượng Khương Trần dừng lại, cơ thể run rẫy, dáng vẻ nàng bắt an và sợ hãi…
Mắt hoàng hậu sáng lên.
Phượng Khương Trần sắp có chuyện rồi đây!
Đè niềm vui sướng trong lòng xuống, hoàng hậu ngồi yên ở bên cạnh, chờ xui xẻo của Phượng Khương Trần tới.
“Còn có gì nữa?” Hoàng thượng truy hỏi đến cùng.
Không phải chứ, hoàng thượng thực sự là nhắm vào mình đấy à?
Phượng Khương Trần quỳ phủ phục trên đất, người càng run mạnh hơn.
Trong mắt người khác, đây là do nàng sợ sệt, nhưng chỉ mình nàng biết, đấy là do nàng quỳ lâu chân đã tê rằn đồng thời cũng có hơi hoảng sợ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612170/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.