Phượng Khương Trần có làm hay không, trong mắt hắn điều đó không quan trọng. Bởi vì hắn nói Phượng Khương Trần, dù nàng không làm cũng là có làm, hắn nói Phượng Khương Trần không làm thì kể cả nàng có làm cũng là không làm.
Đây chính là quyền lực, hắn ngồi ở đây chứng tỏ mình có thể thay đổi càn khôn, hắn có khả năng đưa ra quyền quyết định.
Phượng Khương Trần quỳ ở đó không nhúc nhích, nàng nghiêm túc nghe những lời này. Một lúc sau, nàng mới lấy lại tinh thần bái tạ Cửu hoàng thúc: “Khinh Trần xin lắng nghe, cảm ơn Cửu hoàng thúc đã chỉ dạy.”
Lòng tốt cũng cần phải có năng lực, thương người ai cũng làm được, nhưng những lời đồng cảm trên môi chẳng có giá trị gì cả.
“Ừm, nhớ kỹ là được rồi!” Đông Lăng Vũ Cửu gật đầu.
Phượng Khương Trần này rất dễ dạy, không uỗng phí hắn nói nhiều lời như thề.
Đông Lăng Vũ Cửu và Phượng Khương Trần người hỏi người trả lời cũng không né tránh An Yên công chúa và Lục Thiếu Lâm, hai người họ rất bình tĩnh, vì họ đã thắm nhuần đạo lý này.
Có quyền thì tiếng nói mới có trọng lượng, có điều sức mạnh của họ đều phụ thuộc vào hoàng thượng, do hoàng thượng quyết định.
Lục Thiếu Lâm và An Yên công chúa chẳng quan tâm tới những lời này, thứ họ để ý là thái độ của Cửu hoàng thúc với Phượng Khương Trần.
Cửu hoàng thúc cho người khác lời khuyên hay dạy dỗ người khác, trông có vẻ rất không hài lòng với ngươi. Tuy nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612094/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.