Phương Khương Trần liều mạng hít sâu một hơi, thở thật mạnh.
Nàng không thể nôn, cũng không thể ngắt xỉu.
Nàng là bác sĩ, tự mình ra tay giải phẫu thi thể còn không nhíu mày một cái, chững chuyện này có tính là gì đâu chứ.
Không sợ, không sợ, Phương Khương Trần, ngươi coi như người trên giá hình chết rồi đi.
Thế nhưng, người chết sẽ không ngừng đau khổ vặn vẹo như vậy sao? Người chết sẽ không ngừng kêu rên thảm thiết như vậy sao?
Cho dù có là người chết, cũng sẽ không đến nỗi tàn nhẫn như vậy chứ?
Trong đầu Phượng Khương Trần đột nhiên lại lóe lên một suy nghĩ chính nghĩa, nàng tự chỉ trích chính mình: “Phượng Khương Trần, ngươi là bác sĩ, người nhìn thấy loại chuyện lấy mạng người kinh khủng như thế này xảy ra ngay trước mặt mình mà lại không ngăn cản sao?”
“Phượng Khương Trần, bọn họ rõ ràng đang coi rẻ nhân quyền, ngươi không thể ngồi yên không thèm để ý, đây là muốn hành hạ tới chết, là hành vi biến thái.”
Nhưng trong đầu lại có một âm thanh khác đầy chế giễu vang lên: “Phượng Khương Trần, ngươi đang ở thời đại nào, ở thời đại này thì ngươi phải tuân thủ quy tắc của thời đại đó, đừng vọng tưởng bản thân có thể khiêu chiến được với uy quyền của hoàng thất, ngươi đã quên vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này rồi hay sao?”
“Phượng Khương Trần, người đó hãm hại ngươi, sao hắn không chịu hình, lẽ nào ngươi vĩ đại đến mức có thể hy sinh thân mình đi cứu kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612093/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.