Suy nghĩ nửa ngày, Phượng Khương Trần cũng chỉ để bộc bạch nói thẳng: “Cửu Hoàng thúc, đại nhân.
Công chúa và Khương Trần, người trên trời kẻ dưới biển, làm sao Khương Trần có thể không biết tự lượng sức mình, ngông cuồng vọng tưởng, đi ám sát công chúa. Công chúa và Khương Trần cũng không duyên không thù, Khương Trần căn bản không có động cơ giết công chúa.
Hơn nữa, mọi người cũng biết Phượng phủ nghèo đến mức nào, làm sao có thể lầy đâu ra một nghìn lượng vàng.
Nếu vụ ám sát này thật sự là do KhươngTrần an bài, như vậy vì người cuối cùng trúng mũi tên ngầm này lại là ta, mọi người ở đây đều nhìn thấy, Tôn Tú bởi vì cứu ta đến bây giờ sống chết còn không rõ.
Điểm cuối cùng, nơi đó là biệt viện hoàng gia, không phải cửa lớn Phượng phủ, nều Phượng Khương Trần có bản lĩnh sắp đặt người vào biệt viện hoàng gia, thì đã không rơi vào tình cảnh như bây giờ.”
Ánh mắt nàng sáng rực, nhìn An Yên công chúa, như muốn nhìn thầu qua một thứ gì đó của nàng.
Không cần biết vì sao Cửu Hoàng thúc lại ra mặt giúp nàng, Cửu Hoàng thúc đã đến rồi, nàng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, Cửu Hoàng thúc là người duy nhất có thể đem nàng rời khỏi nơi này.
Nếu việc thành, nàng có thể rời khỏi đại lao Huyết Y Vệ này.
Còn thất bại, nàng sẽ ở lại đây mãi mãi, trở thành một Văn Khương tiếp theo, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Nghe Phượng Khương Trần giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612086/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.