Chương trước
Chương sau
Từ xa liền có thể thấy được xe ngựa của Phượng Khương Trần nằm giữa đường lộ.

Không xong, đã tới chậm rồi, xem tình trạng này chắc Phượng tiểu thư đã bị sát hại rồi.

Vũ Văn Thanh kẹp bụng ngựa xông tới phía trước.

“Hí..” Kéo dây cương, Vũ Văn Thanh nhảy xuống khỏi lưng ngựa, vừa đặt chân xuống liền thấy: “Phượng tiểu thư, ngươi không sao?”

Phượng Khương Trần đứng thẳng, tư thái tao nhã, trông giống như đang đợi ai đó chứ không hề có chút hoảng sợ nào.

“Vũ Văn tướng quân?” Phượng Khương Trần cũng thực khiếp sợ, nàng không ngờ Vũ Văn thanh sẽ xuất hiện ở đây, nàng với Vũ Văn Thanh cũng không có bất kỳ giao tình gì.

Ngay khi Phượng Khương Trần còn đang khó hiểu thì những người khác cũng đều chạy tới, Vương Thất nhảy xuống khỏi lưng ngựa: “Phượng Khương Trần ngươi không sao chứ?”

Hóa ra là Vũ Văn Thanh được vương gia ủy thác, khó trách.

Phượng Khương Trần hướng Vương Thất lắc lắc đầu: “Ta không sao, Thất công tử không cần lo lắng. May là mọi người đến đây, lũ cướp kia nghe thấy tiếng vó ngựa liền bỏ chạy rồi. Nhưng bốn hộ vệ này vì bảo vệ Khương Trần mà hy sinh, trong lòng Khương Trần thật sự rất buồn”

Nói xong còn không quên lau đi giọt nước mắt vốn không tồn tại.

Lam Cửu Khánh rất không mãy đã biến thành kẻ cướp.

Ách… Bốn thị vệ này vì bảo vệ Khương Trần mà chết.

Vũ Văn Thanh lập tức hóa đá.

Khả năng nói dối của Phượng Khương Trần cũng thật lợi hại, bốn hộ vệ tuy rằng đã chết nhưng rõ ràng là kiếm của bọn họ chĩa về phía bên †rong xe ngựa.

Nhưng… Hắn lại không có cách nào vạch trần được.

Tiếp xúc với Phượng Khương Trần lâu ngày thì khả năng nói dối của Vương Thất cũng được nâng cao, nghe Phượng Khương Trần nói như vậy thì liền tiếp nhận: “Khương Trần yên tâm, nhà họ Vương chắc chắn sẽ hậu đãi người nhà của bọn họ”

Chuyện này xem như thông báo cai chết của bốn thị vệ kia.

Khụ khụ… Vũ Văn Thanh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Vương Thất cùng với Phượng Khương Trần đừng xem hắn thành người chết.

Dựa vào vết thương của bốn người này thì tuyệt đối là do cao thủ gây nên. Phượng Khương Trần không có tài cán như vậy, hắn còn muốn biết là ai đã ra tay cứu Phượng Khương Trần.

“Làm sao vây? Vũ Văn tướng quân có phán đoán khác sao?”

Phượng Khương Trần mỉm cười hỏi Vũ Văn Thanh, cặp mắt trông như biết nói.

Nàng cũng không tin Vũ Văn Thanh sẽ nói bốn người này là vì muốn giết nàng cho nên mới chết.

Vũ Văn Thanh bất đắc dĩ cười: “Không có, Phượng tiểu thư nói đúng, bốn thị vệ này vì bảo vệ tiểu thư mà chết. Nếu không có chuyện gì khác thì ta đem thi thể của bốn hộ này về để phục mệnh”

Cái này là do ai hạ thủ cũng không thể hỏi nữa.

“Mời Vũ Văn tướng quân cứ tự nhiên, bất quá… Thị vệ hộ tống của ta đã chết, xe ngựa này cũng bị phá hủy rồi, Khương Trần còn phải đi gấp.

tham gia lễ hoa đào của An Bình công chúa nữa”

Từ trước tới nay Vương Thất đã biết Phượng Khương Trần có bản lĩnh hố người khác nhưng khi nghe được lời của nàng thì hắn vẫn không nhịn được mà ngẩn người.

Phượng Khương Trần, gan của ngươi cũng thật lớn!

Bất quá, nếu là có Vũ Văn tướng quân hộ tống thì một đường đều vô cùng an toàn. Thậm chí tới hoàng cung còn có thêm một bùa cứu mạng.

Nhưng điều kiện tiên quyết là Vũ Văn Thanh sẽ đồng ý sao?

Vũ Văn Thanh tất nhiên không đồng ý, trừ khi hắn ngốc rồi thì hắn mới đồng ý yêu cầu của Phượng Khương Trần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.