Chương 110
Một tiểu nữ hài thắt bím tóc sừng dê, dáng vẻ khoảng năm sáu tuổi, trông rất ngây thơ dễ thương.
Một tiểu nữ hài? Ngây thơ không biết gì, nàng có thể tha thứ.
Phát hiện Phượng Khương Trần nhìn nàng ấy, tiểu nữ hài bị dọa hoảng sợ, vội vàng trốn ra sau lưng của mẫu thân, sợ hãi nhìn Phượng Khương Trần, trong đôi mắt long lanh ướt át lộ ra vẻ lo lắng và sợ sệt.
Phượng Khương Trần biết tiểu nữ hài này chẳng qua là bị người lớn đầu độc, chơi vui mà thôi. Nàng ấy hoàn toàn không hiểu được ném trứng gà vào nàng có nghĩa là gì.
Phượng Khương Trần lắc đầu, thản nhiên cười một tiếng với tiểu nữ hài: “Đường sợ, tỷ tỷ không có việc gì.”
Nói xong, còn đẩy mấy sợi tóc sang hai bên, lộ ra cái trán, để cho tiểu nữ hài nhìn rõ ràng nàng không bị thương.
Một quả trứng gà đập đau không phải là cái trán của nàng, mà là trái tim của nàng, tôn nghiêm của nàng…
Đối mặt với sự thân thiện của Phượng Khương Trần, lá gan của tiểu nữ hài cũng trở nên lớn hơn, lặng lẽ đi đến trước mặt mẫu thân, nghển cổ lên nhìn Phượng Khương Trần, xác định mình không phạm vào lỗi đánh người ta bị thương, giết người, mở lộ ra một nụ cười e lệ rụt rè.
Phượng Khương Trần cũng đáp lại bằng một nụ cười thân thiện.
Giữa một mảnh hỗn loạn, nụ cười đó hiện ra vẻ hồn nhiên mà tốt đẹp, so với tiên tử lẻ loi lạc lõng, Phượng Khương Trần càng chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/611994/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.