Trên thực tế ánh mắt bọn họ đang nhìn đối phương lại là căm thù.
Ai lui bước trước người đó thua.
Đông Lăng Tử Lãng không thể chấp nhận chuyện mình bại trong tay một nữ nhân.
Nhưng Phượng Khương Trần không thể thua nếu nàng thua thì sẽ thua rơi mạng của mình.
Hai người cứ giằng co như vậy ai cũng không chịu nhường ai.
Phượng Khương Trần cũng không nóng nảy nàng biết cuối cùng người thắng nhất định sẽ là nàng bởi vì nàng đang lấy mạng đánh cược.
Quả nhiên không để Phượng Khương Trần chờ quá lâu sau khi Đông Lăng Tử Lãng xác định Phượng Khương Trần sẽ không lui bước hắn cắn răng thỏa hiệp.
“Được bản vương đáp ứng ngươi. Trong vòng nửa năm sẽ không có người tìm ngươi gây phiền phức vì việc này về phần sự tình chính ngươi gây ra bản vương sẽ không xen vào.” Mệnh của hắn so với Phượng Khương Trần quý giá hơn nhiều.
Không phải chỉ là nửa năm thôi sao? Hắn Đông Lăng Tử Lãng nhịn.
Nửa năm sau hắn muốn đòi lại cả gốc lẫn lãi.
Phượng Khương Trần có ta Đông Lăng Tử Lãng ở đây một ngày ngươi cũng đừng nghĩ có chỗ đặt chân ở vương triều Đông Lăng.
“Đa tạ Lãng Vương.” Phượng Khương Trần nghĩ một đằng nói một nẻo đồng thời lui lại một bước hai mắt bình tĩnh nhìn Đông Lăng Tử Lãng.
Nàng không quan tâm Đông Lăng Tử Lãng nghĩ như thế nào vượt qua gian nan trước mắt lại nói sau.
Trước ánh nhìn chằm chằm của Đông Lăng Tử Lãng Phượng Khương Trần thản nhiên cười nói vươn tay thay Đông Lăng Tử Lãng vuốt cổ áo đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/611892/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.