Tẵng Hiểu Vân thực sự đã quên mất nguyên tắc không khoe của.
Bà ấy vội vàng tiết lộ sự thật hôm qua Đỗ Kỷ kiếm được tám mươi triệu tệ.
Lời vừa thốt ra, bà ấy đã hối hận. Khoe khoang sẽ bị người khác ghét bỏ.
Nếu ở đây có người có ác ý bắt cóc Đỗ Kỷ để tống tiền thì đó sẽ là một thảm họa.
"Ha ha ha, dì à, dì cũng giống như Đỗ Kỷ, cũng thích khoác lác à."
Khương Đức Thẳng cười lớn: "Nếu Đỗ Kỷ có thể kiếm được tám mươi triệu tệ thì tôi có thể kiếm được tám tỷ!"
Lúc này, giám đốc nữ của trung tâm bán nhà từ xa đi tới cảnh báo: “Hai vị, xin đừng gây ồn ào ở đây”.
"Tôi đến đây để xem và mua nhà."
Đỗ Kỷ chỉ vào Khương Đức Thắng, nói với giám đốc nữ: “Đây chính là người luôn quấy rầy và lớn tiếng trào phúng tôi.”
Giám đốc nữ liếc nhìn bộ quần áo bình thường của Đỗ Kỷ, máy móc hỏi: “Thưa ngài, ngài muốn mua nhà kiểu gì?”
"Biệt thự lớn nhất và tốt nhất ở đây có giá bao nhiêu?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động!
Tên nghèo kiết xác với mức lương hàng tháng chỉ một ngàn năm trăm tệ này thực sự muốn mua căn biệt thự lớn nhất và tốt nhất ở Nhất Phẩm Giang Sơn?
Cậu ta đang đùa nữ giám đốc à?
Hay hôm qua cậu ta thực sự đã kiếm được tám mươi triệu tệ?
Đúng lúc này, một giọng nam khác vang lên: "Mẹ kiếp, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vo-song/3438626/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.