Lúc này, mẹ vợ Tăng Hiếu Vân đột nhiên măng Đô Ký: "Cậu đang nói bậy gì vậy? Trần Phong là một giáo viên cấp hai, sao cậu ấy có thể nói dối, lừa gạt người khác? Chúng tôi đang nói chuyện, cậu chỉ cần ngồi yên nghe là được. Đừng nói xen vào!"
Đỗ Kỷ tức giận đến mức mặt không có biểu tình.
Anh nhìn chăm chăm vào Tăng Hiểu Vân như thể nhìn người bị thiểu năng trí tuệ.
Chết tiệt, mẹ vợ tương lai của mình thực sự ngu ngốc đến mức không thể nói nên lời.
Bà ấy không thể phân biệt ai nói thật và ai nói dối.
Nhìn thấy Đỗ Kỷ đứng dậy rời khỏi bàn, Dương Nhạc hỏi: "Đỗ Kỷ, anh đi đâu vậy?"
“Anh no rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo ăn nhé.”
Sau khi rời khỏi khách sạn, Đỗ Kỷ lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Trương Đông Hải.
“Ông lập tức sa thải Trần Tuấn cho tôi ngay” “Vâng thưa ông chủ, tôi sẽ giải quyết ngay.”
Vừa cúp điện thoại, Đỗ Kỷ đã nhìn thấy Trần Phong đi về phía mình.
“Sao vậy, trốn ở đây hờn dỗi một mình à?”
Trần Phong cố ý thấp giọng châm chọc Đỗ Kỷ: "Cậu nói đúng, tôi đã nói dối lửa gạt nhà Dương Chí Kiên. Nhưng bọn họ đều tin tôi, không tin cậu. Ha ha, cậu có thể làm gì tôi?"
“Ha ha, nếu anh nói dối để gạt người khác, anh sẽ bị quả báo.
"Quả báo? Chỉ có kẻ yếu đuối và bất tài mới tin vào chuyện này.”
Trần Phong rất kiêu ngạo nói: "Đỗ Kỷ, sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vo-song/3438603/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.