🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong một tòa nhà ở Vô Địch Cung tên là Thiết Quyền Phong, cả ngọn núi nhìn như quả đấm trùng thiên, đứng thẳng tắp.  

             Bởi vì Vô Địch sư thúc am hiểu quyền đạo nhất, cho nên rất hài lòng với ngọn núi này, cả ngọn núi chỉ có một tòa cung điện của ông.  

             Hơn nửa tiếng sau, dưới sự dẫn dắt của Lam Dương, đám Mạc Phàm tiến vào ngọn núi ở Vô Địch Cung.  

             So với phủ đệ của Mạc Phàm, quả thật Vô Địch Cung không thẹn được gọi là cung điện.  

             Chỉ riêng đại điện bọn họ tới có thể chứa hơn ngàn người, ở giữa còn có một lôi đài trải qua tầng tầng lớp lớp trận pháp thêm vào, một lão giả bụng phệ tóc để tán loạn ngồi trên ghế tận cùng cung điện.  

             Lão giả này nhìn lôi thôi lếch thếch, nửa nằm trên ghế, bên cạnh là mấy mỹ nữ xinh như hoa hầu hạ, một tay thỉnh thoảng vươn về phía đường cong đáng kiêu ngạo của những thị nữ này.  

             Nhưng đôi mắt sáng chói như vì sao, thỉnh thoảng lóe lên tinh quang như bừng tỉnh thần binh.  

             Lão giả này không phải ai khác, đúng là Vô Địch chủ nhân của Vô Địch cung, chiến tu rất mạnh ở Thần Nông Tông.  

             - Mạc Phàm bái kiến Vô Địch sư thúc.Mạc Phàm nhìn thấy lão giả này, chắp tay nói.  

             Đồng thời, những người khác cũng nhao nhao hành lễ với Vô Địch.  

             Vô Địch nhận một chén rượu thị nữ bưng tới, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, sau đó vẫy tay với những thị nữ này.  

             Thị nữ mỉm cười dịu dàng với Vô Địch, nhao nhao lùi ra ngoài.  

             Lúc này Vô Địch mới mở mắt nhìn về phía đám Mạc Phàm, khẽ cau mày.  

             - Tiểu Dương, ta bảo con đi đưa Mạc Phàm tới, sao con mang nhiều người tới như vậy làm gì?  

             - Khởi bẩm sư phụ, lúc con đi mời Mạc sư đệ tới, đúng lúc thấy Mạc sư đệ xung đột với đám Lam Phi, nên dẫn hết tới đây, mong sư phụ xử lý một phen.  

             Lam Dương nói thẳng.  

             Vô Địch nhìn lướt qua đám Lam Phi, nhướn mày, trong mắt lóe lên sắc bén.  

             - Không tính là xung đột, hẳn là bị nghiền áp đúng không, Tiểu Phi.  

             Lúc này vết thương trên người Lam Phi đã khép lại hoàn toàn, nhưng cánh tay bị Mạc Phàm chém vẫn không dài ra, quần áo trên người thì rách nát.  

             Trừ chuyện đó ra, trong cơ thể đám Lam Phi còn có một đạo thái âm chi khí vô cùng đặc biệt.  

             Chỉ riêng đạo thái âm chi khí này, đã có thể lấy mạng bọn họ.  

             Sắc mặt Lam Phi thay đổi, vội vàng quỳ một gối trên đất.  

             - Khởi bẩm sư phụ, Mạc sư đệ vừa tới Thần Nông Tông, liền hủy phủ đệ của đám Liễu sư tỷ, con đi tìm Mạc sư đệ nói chuyện, không ngờ không địch lại Mạc sư đệ, nếu không có Lam Dương xuất hiện, đồ nhi và đám Liễu sư tỷ đã chết ở dưới tay Mạc sư đệ rồi, đồ nhi bôi nhọ uy danh của sư phụ, mong sư phụ trách phạt.  

             Lam Phi mới mở miệng, khóe miệng nam tử họ Phùng và Liễu Mị Nhi hơi nhếch lên.  

             Lam Phi nhìn như đang thỉnh tội, thực ra là hắt nước bẩn hết cho Mạc Phàm.  

             - Mạc Phàm muốn ra tay giết mấy người, chuyện này là thật sao?  

             Vô Địch nhướn mày, xác nhận lại.  

             - Vô Địch sư thúc, chuyện này vô cùng chính xác, chúng con đều có thể làm chứng, nếu không phải Lam Dương sư đệ tới đúng lúc, chúng con đã hồn lạc cửu tuyền rồi.  

             Nam tử họ Phùng ngầm vui vẻ, nói.  

             - Chúng con chỉ tới nói chuyện về phủ đệ, Mạc sư đệ ỷ vào mình là một trong những người tham gia Đại Bỉ mà giết chúng con, có ý nghĩa xấu xa, mong Vô Địch sư thúc phân xử giúp chúng con.  

             Vẻ mặt Liễu Mị Nhi ấm ức, bái lạy Vô Địch nói.  

             - Chuyện này ta sẽ phân xử giúp mấy người.  

             Vô Địch hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường nói.  

             - Đa tạ Vô Địch sư thúc, mong sư thúc phải trách phạt Mạc sư đệ, tuy Thần Nông Tông chúng ta không giết người, nhưng Mạc sư đệ lại vì giận dữ mà giết sư huynh đệ đồng môn, quá tàn nhẫn rồi, người như vậy mong sư thúc diệt trừ thì hơn, nếu không đợi một thời gian nữa, Thần Nông Tông chúng ta sẽ xuất hiện thêm một tai họa.  

             Trong lòng Liễu Mị Nhi vui vẻ, vội vàng nói.  

             Vậy mà Vô Địch sư thúc đồng ý chủ trì công đạo cho bọn họ, vậy không còn gì tốt hơn.  

             Liễu Mị Nhi vừa nói xong, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hắn nói Vạn Giang Bình, Liễu Mị Nhi nóng lòng diệt trừ hắn là chuyện rất bình thường.  

             Mạc Phàm không nói gì thêm, sắc mặt Lương Nguyệt Hoa thay đổi, vội vàng giải thích giúp Mạc Phàm:  

             - Liễu sư cô, ngươi nói như vậy, không khỏi hơi quá đáng rồi, lúc Lam Phi sư thúc đánh bại giả thể của Mạc Phàm, ngươi cũng muốn Lam Phi sư thúc lấy mạng Mạc Phàm đúng không?  

             Tuy Lam Dương là thiên tài, Mạc Phàm đánh với Lam Dương chưa chắc không còn sức đánh một trận.  

             Nhưng nếu những lời Liễu Mị Nhi nói đả động tới Vô Địch sư thúc tổ, Mạc Phàm sẽ phải chết không thể nghi ngờ, chỉ riêng tu vi Đại Thừa của Vô Địch sư thúc tổ, cũng đủ giết Mạc Phàm rồi.  

             Vô Địch sư thúc tổ không phải không che chở đồ đệ của mình, lúc Lam Dương cấp Kim Đan, có đệ tử một phong ỷ vào mình là tu sĩ Hóa Thần, chém một tay của Lam Dương. Vô Địch sư thúc tổ không ra tay đối phó đệ tử chữ lót “Bất” kia, mà đến thẳng phong đó, vốn là phá sơn phong đó, sau đó giáng tu vi xuống cùng cảnh giới với phong chủ của phong kia, cuối cùng đánh gãy bốn chi của sư phụ đệ tử đó, lúc này mới rời đi.  

             Mạc Phàm chém tay Lam Phi, Vô Địch sẽ không ra tay với sư phụ của Mạc Phàm.  

             Sư phụ của Mạc Phàm là chưởng môn, Vô Địch lỗ màng nhưng không đến mức ngu ngốc như thế, nhưng khả năng ra tay với Mạc Phàm là rất cao.  

             - Nguyệt Hoa, ngươi nói chuyện thay đệ tử ngoại lai, sư phụ ngươi biết không?  

             Liễu Mị Nhi nhíu mày hỏi.  

             - Liễu sư cô, chuyện này không cần ngươi quan tâm, Lương Nguyệt Hoa ta chỉ cần không thẹn với lương tâm, nếu có chuyện gì, một mình ta chịu trách nhiệm, không liên quan tới sư phụ ta.  

             Lương Nguyệt Hoa nheo mắt, nói.  

             Với hiểu biết của bà về Mạc Phàm, Mạc Phàm sẽ không biện giải cho mình, nếu bà không nói cho Mạc Phàm một hai câu, hôm nay Mạc Phàm sẽ rất nguy hiểm.  

             Còn đắc tội người khác hay không, chuyện này nói sau.  

             Mạc Phàm dám vì bà và Tiểu Phượng Vũ giết đám Lam Phi, nếu ngay cả nói giúp Mạc Phàm một câu mà bà cũng không dám, vậy không phải tính cách của Lương Nguyệt Hoa bà, cũng không phải đồ đệ của sư phụ bà.  

             - Được lắm, vậy tốt nhất là ngươi nhớ kỹ…  

             Trong đôi mắt của Liễu Mị Nhi hiện lên hung ác nham hiểm, nói.  

             Cô ta còn chưa nói hết câu, liền cảm thấy căng thẳng.  

             - Liễu Mị Nhi, ngươi nói xong chưa?  

             Vô Địch nhíu mày, hỏi.  

             - Vô Địch sư thúc thứ tội, là Mị Nhi quá xúc động rồi.  

             Liễu Mị Nhi biết được mình thất thố, vội vàng nói.  


             Lương Nguyệt Hoa nhíu mày, vẫn nhận Vũ Thần Đan.  

             - Đa tạ sư thúc tổ nhắc nhở, Nguyệt Hoa sẽ suy nghĩ cẩn thận.  

             Vô Địch khẽ gật đầu, dời mắt nhìn đám Lam Phi.  

             - Có người đả thương đồ đệ của ta, ta sẽ phân xử giúp các ngươi, nhưng các ngươi thực sự cảm thấy Mạc Phàm thật sự muốn giết các ngươi sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.