Chương trước
Chương sau
Trong khí xanh, Ma Ngưu đi từ trong ra.  

             - Tiểu tử, vậy mà ngươi tiến vào Ngũ Hành Sơn từ chỗ này, xem ra tiểu tiện nhân Hàn Ly kia đã bị ngươi ăn sạch rồi, xem ra Hàn Ly thích loại hào hoa phong nhã như ngươi, sớm biết sẽ như vậy, lão Ngưu ta cũng biến thành người như ngươi, nói không chừng tiểu tiện nhân Hàn Ly kia sẽ thành người của lão Ngưu ta.  

             Ma Ngưu nhìn thoáng qua Hàn Ly Động và Mạc Phàm đang sửa Ngũ Hành Phong Ấn, cười dâm nói.  

             Hàn Ly là mỹ nữ nổi tiếng ở đây, không ít yêu vương mơ ước sắc đẹp của Hàn Ly.  

             Chỉ là Hàn Ly có thực lực ở gần đầu trong đám yêu vương, không khác xà vương lắm, rất ít yêu vương dám đi trêu chọc.  

             Lúc trước có một yêu lang tiến vào Hàn Ly Động, muốn cưỡng đoạt Hàn Ly, kết quả bị Hàn Ly dùng ba năm đông lạnh từng chút thành khối băng.  

             Chỉ là chưa tới ba năm, yêu lang kia lựa chọn hạ vũ khí hòa giải.  

             Mạc Phàm có thể tiến vào Ngũ Yêu Sơn thông qua Hàn Ly Động, không có khả năng không qua cửa Hàn Ly.  

             Đối diện Hàn Ly Động, hai tay Mạc Phàm ấn lên trên thạch bích, vận chuyển tạo hóa chi lực, Ngũ Hành Phong Ấn bị hắn phá lúc trước dần khôi phục.  

             Ngũ yêu vương thông qua Ngũ Hành Diệt Sinh Trận thực lực sẽ tăng lên cao, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới đây, vẫn nên phục hồi lại nơi này thì hơn, có thể kéo dài chút thời gian.  

             Chỉ sau một chén trà nhỏ, Ngũ Hành Phong Ấn khôi phục về trạng thái ban đầu.  

             Mạc Phàm tán Âm Dương Phong Ấn bên ngoài Ngũ Hành Phong Ấn đi, vỗ tay, lúc này mới xoay người nhìn về phía Ma Ngưu.  

             - Ta đã cứu ngươi ra ngoài rồi, nói chuyện ngươi biết về thiên tài địa bảo thuộc tính phong đi.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             - Thiên tài địa bảo thuộc tính phong, ta từng thấy một viên Phong Linh Châu trên người một vị đệ tử của Thần Nông Tông, cho dù không phải là linh châu bản nguyên, cũng là yêu đan của linh thú thuộc tính phong Hợp Đạo kỳ chế tạo ra, nếu ngươi muốn có thể tìm đệ tử đồng môn kia, đúng rồi, cảm ơn nhân loại ngươi cứu ta ra khỏi Ngũ Hành Diệt Sinh Trận, vì biểu đạt lòng biết ơn của lão Ngưu ta, chỉ cần các ngươi không ra tay với lão Ngưu ta, ta quyết định sau này sẽ không ra tay với ngươi và đệ tử của Thần Nông Tông ngươi, nhất là cấp bậc Kim Đan như ngươi.  

             Ma Ngưu duỗi thắt lưng, lười biếng nói.  

             - Nếu không còn chuyện gì, lão Ngưu ta đi trước, nơi này thông tới tẩm cung của Hàn Ly, không biết đi từ nơi này ra, tiểu tiện nhân Hàn Ly có nổi bão hay không.  

             Ma Ngưu nói xong xoay người đi về phía cửa động bị huyền băng che kín.  

             Rõ ràng là cửa động bị phong ấn, nhưng mỗi lần ông ta tới gần một chút, huyền băng sẽ lùi một chút.  

             Mạc Phàm nhíu mày, đánh giá Ma Ngưu.  

             - Cứ thế rời đi à?  

             Tuy có thiên tài địa bảo thuộc tính phong hay không, hắn đều cứu một yêu vương ra, nhưng Ma Ngưu này nói cho qua như thế, có vẻ hắn bị xem thường rồi.  

             - A… Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, còn thứ này nữa, nếu có thể, mong giáo huấn tên này giúp ta, lần trước lão Ngưu ta lấy ra hết của cải muốn mua thiên bảo thuộc tính phong của tên đó, ai biết tên đó muốn yêu đan của lão Ngưu, nếu không nhờ da trâu của lão, thiếu chút nữa bị làm thịt rồi.  

             Ma Ngưu lấy một ngọc phù ra, ném cho Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm giơ tay nhận lấy ngọc phù, nhìn thoáng qua, bên trong là hình một người, nhìn trang phục hẳn là đệ tử của Thần Nông Tông, thiếu chút nữa lấy yêu đan của Ma Ngưu đi, ít nhất cũng là tu sĩ Hóa Thần.  

             Nhưng mặt người này đội nón che khuất, ngay cả mắt đều không nhìn thấy, càng không nói tới tướng mạo.  

             Cho dù Vạn Yêu Quật có không ít đệ tử của Thần Nông Tông ở đây, nhưng cho hắn tin tức như vậy, không khác gì bảo hắn đi khắp thế giới không mục đích tìm một yêu thú thuộc tính phong.  

             - Còn chuyện gì sao, tiểu tử.  

             Ma Ngưu há to miệng, lộ ra hàm răng trắng, cả người lẫn vật vô hại cười nói.  

             - Đợi một chút.  

             Mạc Phàm lắc đầu cười, giẫm lên đá lát trên nhược thủy, đi tới trước Hàn Ly Động.  

             Kiếp trước hắn từng gặp không ít ngưu yêu, trong đó có không ít người trẻ tuổi tu vi cao hơn Ma Ngưu này, nhưng không có một ai không biết xấu hổ như ông ta.  

             - Còn chuyện gì sao, nhân loại.  

             Ma Ngưu chớp mắt, hỏi.  

             - Ngươi đoán xem ta có thể đưa ngươi ra, hiện giờ có thể đưa ngươi trở về hay không?  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Nếu Ma Ngưu này mang theo thành ý, có lẽ hắn không so đo với Ma Ngưu này, bởi vì hắn không trông cậy Ma Ngưu sẽ nói được tin gì có ích, nhưng tư thế này, hắn không thể nhịn.  

             Ma Ngưu hơi sửng sốt, trên mặt hiện vẻ sắc lạnh.  

             - Tiểu tử, ngươi muốn làm gì, ta đã làm theo lời ngươi nói, ngươi đừng quên, ngươi đưa ta trở về sẽ có hậu quả gì.  

             Nếu tu sĩ Kim Đan khác nói như vậy, chắc chắn ông ta sẽ không để ý tới.  

             Nhưng Mạc Phàm thì khác, ông ta không nhìn thấu tiểu tử này, không thể coi hắn làm tu sĩ Kim Đan được.  

             - Ngươi cảm thấy ngươi quan trọng như vậy à?  

             Mạc Phàm liếc mắt nhìn Ma Ngưu với vẻ khinh bỉ, lạnh nhạt nói.  

             Ngũ yêu vương để lại yêu vương khác, tuy hắn cứu Ma Ngưu ra, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, có thể làm gì được ngũ yêu vương hay không thì chưa chắc, Ma Ngưu này quá coi trọng mình rồi.  

             - Nói không chừng đến cuối cùng, tất cả mọi chuyện đều đổ lên người ngươi.  

             - Hình như đúng là vậy…  

             Ma Ngưu nhướn mày, một tay đặt lên cằm, đôi mắt khẽ đảo.  

             Chắc chắn ngũ yêu vương sẽ không để lại một yêu vương, người đông thế mạnh, quả thật có loại khả năng này.  

             Nói như vậy, ông ta xong đời rồi.  

             Ngay sau đó, trên mặt Ma Ngưu hiện lên vẻ lấy lòng, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, ngay cả xưng hô đều thay đổi.  

             - Vị đại nhân này, ngươi có biện pháp tốt gì không, ngươi nói cái gì ta làm cái đó.  

             Không chỉ có ông ta, Mạc Phàm cũng là người ngũ yêu vương muốn giết, Mạc Phàm ngăn ông ta lại, chắc chắn là có biện pháp.  

             Ngoài ra Mạc Phàm không phải đệ tử thông thường của Thần Nông Tông, cho dù không có biện pháp, dựa vào thân phận nói không chừng có thể cứu ông ta một mạng.  

             Phải biết rằng, nơi này là địa bàn của Thần Nông Tông, có một số đệ tử của Thần Nông Tông cho dù là yêu vương Hợp Đạo kỳ cũng không dám động vào một chút.  

             Mạc Phàm bĩu môi, tức giận trừng Ma Ngưu một cái, hỏi:  

             - Ngươi nói người này có thiên bảo thuộc tính phong là thật hay giả?  

             Tuy người này không dễ tìm, nhưng hắn muốn xác nhận một phen, nhỡ đâu hắn gặp được, sẽ nghĩ biện pháp.  

             - Thật 100%, nếu lão Ngưu ta lừa ngươi, lão Ngưu ta sẽ bị Thiên Lôi đánh chết.  

             Ma Ngưu vươn một tay ra, vẻ mặt thành khẩn nói.  


             - Ta không biết tên, chỉ là hình như chữ lót là “Không”.  

             Ông ta đấu với người kia mấy chiêu cảm nhận không địch lại, liền chạy trốn, loáng thoáng nghe được tu sĩ kia xưng mình là “Không” gì đó, cụ thể là gì, ông ta không nghe rõ.  

             - Vậy thì thôi, ta vẫn nên để ngươi vào Ngũ Yêu Sơn thì hơn.  

             Mạc Phàm lắc đầu không nói nữa. Đệ tử chữ lót “Không”, Thần Nông Tông có không biết bao nhiêu, nếu không biết tên, vốn không thể tìm được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.