Chương trước
Chương sau
Một lát sau, Mạc Phàm vượt qua nhược thủy, đi tới phía trước phong ấn, phiến đá dâng lên lại chìm xuống, biến mất không thấy. Mạc Phàm không sốt ruột phá vỡ phong ấn, tuy phong ấn này do ngũ yêu vương cùng bày ra, nhưng trên người hắn có thái âm và thái dương chi khí, muốn phá giải cũng không khó, phiền phức duy nhất là sau khi phá giải Ngũ Hành Phong Ấn, nếu gặp phải ngũ yêu vương, hắn nên làm gì đây.  

             Cho dù dùng Thiên Ẩn Thuật, ở gần vẫn sẽ bị phát hiện.  

             - Dẫn tới bạo loạn sao?  

             Mạc Phàm nghĩ một lát, nói.  

             Bên ngoài Ngũ Yêu Sơn có không ít yêu vương, nếu dẫn tới bạo loạn, chắc chắn ngũ yêu vương sẽ đi ngăn cản, hắn có thể nhân cơ hội mà vào.  

             Ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong phút chốc, đã bị hắn phủ quyết.  

             Một nhân loại như hắn muốn dẫn tới bạo loạn ở trong Yêu Tộc quá khó khăn, khí tức của hắn rất dễ phân biệt, một khi bị phát hiện, người bị giết đầu tiên chính là hắn.  

             - Vậy chỉ có thể sử dụng tàn hồn Ma Long sao?  

             Mạc Phàm nói với vẻ bất đắc dĩ.  

             Nếu vận khí của hắn không tốt, gặp phải ngũ yêu vương, chỉ có tự bạo Ma Long ở tầng thứ năm Ngũ Yêu Sơn để chế tạo một chút hỗn loạn.  

             Nếu có thể khiến Yêu Tộc ở bên ngoài phát hiện, xông vào trong Ngũ Yêu Sơn, có lẽ hắn còn tìm được Ngũ Hành Yêu Đan, nếu không hắn chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.  

             Hắn suy nghĩ một lát, chú ngữ chua xót truyền từ miệng hắn ra, một con mắt biến thành màu bạc, trong một con mắt khác xuất hiện một đóa liên hoa huyết sắc.  

             Con mắt màu bạc của hắn nhìn về phía nhược thủy, một phù văn hình con mắt lập tức xuất hiện ở bên kia bờ.  

             Ý niệm của hắn vừa động, trong hai tay xuất hiện hai linh khí một vàng một đen.  

             ắ ố Ấ ố Ấ ẤHắn không sốt ruột phá giải Ngũ Hành Phong Ấn, mà bố trí một Âm Dương Lưỡng Nghi Phong Ấn bên ngoài Ngũ Hành Phong Ấn trước.  

             Nếu vận khí thật sự không tốt, Âm Dương Lưỡng Nghi Phong Ấn này còn có thể chắn một cái giúp hắn.  

             Chỉ trong phút chốc, một đồ án như thái cực bát quái đồ xuất hiện bên ngoài Ngũ Hành Phong Ấn.  

             Đồ án này lóe lên vài cái, liền biến mất trên thạch bích.  

             Mạc Phàm nhìn cửa động sâu thẳm, không dám có chút sơ suất.  

             Nơi này đã xem như là Ngũ Yêu Sơn, hơi lơ là sẽ chết.  

             Dù sao nơi này không phải là Thanh Thành, ở Thanh Thành sở dĩ hắn có thể thoát khỏi tay thích khách Hợp Đạo kỳ và nhiều Hóa Thần như vậy, nguyên nhân quan trọng nhất là ở Thanh Thành cấm võ đấu, nguyên nhân khác là hắn có chút chuẩn bị.  

             Nếu cử hành hải tuyển ở Vạn Yêu Quật, hắn đã sớm bị Mạnh Sơn Hà giết chết mười lần không dứt.  

             Trong mắt hắn lóe lên tinh quang, nhìn cửa động đen nhánh một lát, muốn chuẩn bị vào sơn động.  

             Đúng lúc này, một cơn gió yêu ma như tên rời cung bắn nhanh về phía hắn.  

             Mạc Phàm nghĩ thầm không hay rồi, dưới chân vừa động, sau đó nhanh chóng lùi về sau.  

             Hắn mới rời khỏi sơn động, chỉ thấy một yêu lang năm đầu xông tới, chỉ trong chớp mắt đã tới trước người hắn.  

             Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Âm Dương Phong Ấn Mạc Phàm bày lúc trước sáng lên, yêu lang năm đầu đập mạnh vào trên phong ấn, lại bắn trở về.  

             Yêu lang năm đầu hơi sửng sốt, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn Mạc Phàm có phong ấn bên ngoài, giảo hoạt xuất hiện trong đáy mắt nó.  

             - Nhân loại, ngươi tới tìm Ngũ Hành Yêu Đan đúng không?  

             Mạc Phàm nâng mắt nhìn về phía yêu lang, yêu lang này ngoại trừ có năm đầu ra, mỗi cái đầu đều lộ ra khí tức khác nhau.  

             Nhưng lúc này, yêu lang này bị thương không nhẹ, ngoại trừ đầu giữa, bốn cái đầu ở hai bên đều cúi về một phía.  

             - Ngươi là yêu lang Đạo Thiên trốn ở Ngũ Yêu Sơn đúng không?  

             Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  

             Dựa theo lời mấy đệ tử đóng ở đây, náo động ở Ngũ Yêu Sơn lần này là do một yêu lang Đạo Thiên năm đầu xông vào Ngũ Yêu Sơn dẫn tới, yêu lang này còn sống hay chết không ai biết, xem ra chính là yêu lang trước mắt hắn.  

             - Ngươi là đệ tử của Thần Nông Tông đúng không, vậy mà biết bản tôn, vậy thì tốt quá, vừa rồi là ngươi giải trừ Ngũ Hành Phong Ấn đúng không?  

             Yêu lang không sợ bị nhận ra, trái lại rất vui vẻ.  

             - Là ta giải trừ, có vấn đề gì sao?  

             Mạc Phàm không giấu diếm, hỏi.  

             - Ngươi đến tìm Ngũ Hành Yêu Đan đúng không, Ngũ Hành Yêu Đan đã ở trong tay ta, chỉ cần ngươi giải phong ấn anyf, ta sẽ lập tức đưa Ngũ Hành Yêu Đan cho ngươi.  

             Yêu lang nói xong thì phun một hạt châu ngũ sắc ra.  

             - Cho ta, ngươi thì sao?  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nhìn hạt châu kia, nhướn mày hỏi.  

             - Ta tìm được những thứ khác ở trong cung điện của lão yêu vương, hơn nữa ta vốn có năm loại thuộc tính, thứ này không có tác dụng mấy với ta, thế nào, tiểu tử?  

             Yêu lang cười nói.  

             - Vậy à?  

             Mạc Phàm hiểu ra, gật đầu.  

             - Ta có thể giải trừ phong ấn này, vì phong ấn này là ta bày ra, nhưng ta muốn lấy viên Ngũ Hành Yêu Đan kia trước.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             - Chuyện này thì không được, nếu ngươi lấy được Ngũ Hành Yêu Đan mà không phá giải phong ấn thì ta làm sao bây giờ, hay là như vầy, chúng ta làm cùng lúc, ngươi mở phong ấn, thế nào?  

             Trong mắt yêu lang hiện lên dị sắc, cười âm hiểm nói.  

             - Nếu ngươi muốn ra ngoài, vậy thì đưa yêu đan cho ta, ta có thể thề với tâm ma, chỉ cần ngươi đưa Ngũ Hành Yêu Đan cho ta, ta đảm bảo có thể thả ngươi ra, nếu không ngươi chịu hình phạt ngũ lôi oanh đỉnh đi.  

             Mạc Phàm lắc đầu nói.  

             Yêu lang nheo mắt, lộ ra do dự.  

             - Có thể, cho ngươi yêu đan.  

             Yêu lang nói xong, thì ném yêu đan lên trên phong ấn.  

             Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, Âm Dương Phong Ấn bao viên yêu đan kia, yêu đan bay tới tay Mạc Phàm.  

             - Tiểu tử, yêu đan đã cho ngươi, có phải ngươi nên giải trừ phong ấn hay không, nếu bị ngũ yêu vương phát hiện, chúng ta đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn nữa.  

             Yêu lang mỉm cười nói.  


             Một nhân loại Kim Đan, vậy mà tin tưởng lời nó nói, còn làm giao dịch với nó, đúng là không biết sống chết.  

             Khi nói chuyện, yêu lang chậm rãi tới gần Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm lắc đầu cười, nhìn thoáng qua yêu đan trong tay.  

             - Ta biết có chuyện lấy oán trả ơn, nhưng ngươi có biết kết cục cuối cùng của con sói kia không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.