Chương trước
Chương sau
Trong Hàn Ly Động, Mạc Phàm càng đi vào trong, không gian càng rộng, ngã rẽ cũng càng ngày càng nhiều.  

             Sơn động sâu thẳng thông bốn phía, gần như vét sạch cả ngọn núi.  

             Mạc Phàm mới đi về phía Ngũ Yêu Sơn không xa, một đội yêu tộc nửa người nửa long đi từ đối diện tới.  

             Mỗi người đều là cấp bậc Nguyên Anh, tay cầm yêu binh sơ sài, vừa vặn chặn kín thông đạo.  

             Mạc Phàm nhíu mày, ý niệm vừa động, thân thể biến mất sau đó hư vô hóa.  

             Một yêu tộc đi tới trước người hắn, sau đó đi qua hắn.  

             Yêu tộc kia nhíu mày, dừng lại, nhìn về phía Mạc Phàm đứng.  

             - Làm sao thế?  

             - Hình như chỗ đó không đúng lắm?  

             Yêu tộc đi xuyên qua người Mạc Phàm nói.  

             - Không đúng chỗ nào, ta thấy ngươi mới không đúng lắm, nhanh đi thôi, còn 80 sơn động phải tuần tra nữa.  

             Yêu tộc ở bên cạnh không kiên nhẫn lập tức đi về phía trước.  

             Yêu tộc kia do dự, rồi đi về phía trước theo.  

             Mạc Phàm hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đi tiếp vào trong.  

             Không lâu sau, hắn đi tới giữ Hàn Ly Động, cũng là giữa ngọn núi này.  

             Phần lớn là sơn động, thỉnh thoảng còn có mấy phòng, quy mô cũng không lớn, nhưng nơi này như địa cung to lớn trong núi to.  

             Xung quanh địa cung, không chỉ có không ít yêu binh yêu tướng trấn giữ, còn có yêu khí nồng đậm khắp cả địa cung, ngưng mà không tiêu tan.  

             Hơn nữa yêu khí ở quanh địa cung như còn sống, khi nắm khi buông rất có quy luật.  

             - Xem ra nơi này là nơi Hàn Ly Vương ngủ say.  

             Mạc Phàm nhìn địa cung nói.  

             Xung quanh địa cung này có yêu khí cường đại như vậy, chỉ có yêu vương mới có bản lĩnh này.  

             Mạc Phàm không xem xét địa cung lâu, dời mắt nhìn sơn động ở xung quanh địa cung.  

             Ý niệm của hắn vừa động, một vùng hoàng quang lóe lên, sơn thể cao ngất lập tức hư vô hóa trước mắt hắn.  

             Hào quang màu vàng trong mắt hắn dọc theo xung quanh sơn thể, tiến lên trên, rất nhanh liền đến cuối sơn động.  

             Rất nhanh, Mạc Phàm nhíu mày, đôi mắt không thể không nhìn phía trên cung điện.  

             Bốn phía cung điện này có không ít thông đạo, nhưng không có một cái thông tới Ngũ Yêu Sơn, thủ vệ ở địa cung này nghiêm ngặt thì không nói, bên trong còn có một yêu vương.  

             Hắn xông vào sẽ phiền phức hơn nhiều, càng không nói thông từ địa cung tới Ngũ Yêu Sơn.  

             Nhưng nếu nơi khác không thể thông tới Ngũ Yêu Sơn, chỉ có thể điều tra địa cung rồi.  

             Hào quang màu vàng ở trong mắt hắn đại phóng, chiếu về phía địa cung, cẩn thận đảo qua địa cung.  

             Một lát sau, trước mắt hắn hơi sáng lên, lập tức khôi phục như thường.  

             Vương Thành nói không sai, quả thật nơi này có một mật động thông tới Ngũ Yêu Sơn, ở sâu trong tòa cung điện này.  

             Nhưng muốn đi vào mật động đó, nhất định phải đi qua bên cạnh yêu vương Hàn Ly đang ngủ say.  

             Trừ chuyện đó ra, chuyện này không đơn giản như Vương Thành nói, mặc Ngư Lân Giáp vào là có thể thông qua.  

             Nếu mặc Ngư Lân Giáp, có khả năng hắn sẽ chết nhanh hơn.  

             Hắn do dự một lát, nhoáng lên một cái vào trong sơn động không người.  

             Ngón tay giữa của hắn sáng lên, lấy một hộp châm ra.  

             Ý niệm của hắn vừa động, 81 cây châm trong hộp đâm vào các nơi trên người hắn như mưa rơi.  

             Những châm này vừa châm xuống, một đám phù văn khác nhau xuất hiện xung quanh những cây châm này, vết thương trên người hắn do né tránh sát thủ Hợp Đạo kỳ lưu lại nhanh chóng khép miệng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.  

             Lúc trước những vết thương này được hắn dùng bí pháp che lại, chưa đến mức hắn dùng linh khí sẽ dẫn tới cơ thể tan vỡ, nhưng hắn không thể dùng bí pháp của thích khách là Thiên Ẩn Thuật và Thiên Liệt Thuật nữa rồi.  

             Hắn muốn đi qua yêu vương Hàn Ly, Thiên Ẩn Thuật là bí pháp tốt nhất.  

             Những châm này hạ xuống, mới có thể duy trì một ngày, để hắn có thể sử dụng Thiên Ẩn Thuật mà không thương tổn tới cơ thể.Không lâu sau, tất cả vết thương trên người hắn khôi phục hoàn toàn.  

             Hắn cất những cây châm này đi, lúc này mới đi tới địa cung.  

             Nhưng hắn mới bước vào địa cung, vẫn chưa đi rất xa, sắc mặt hắn thay đổi.  

             Trên người hắn, trên bộ Ngư Lân Giáp mặc trên người, một phù văn đột nhiên sáng lên.  

             Mạc Phàm rất quen thuộc với phù văn này, Khởi Bạo Phù.  

             Một khi phù văn này sáng lên, nhất định sẽ có chỗ nào đó nổ mạnh.  

             Tuy hắn không biết là chỗ nào, nhưng cho dù là chỗ nào nổ ra, chỉ sợ không phải là chuyện tốt gì.  

             Dưới chân hắn vừa động, nhanh chóng lùi trở về.  

             Hắn trở lại sơn động không người hành châm lúc trước, vội vàng hủy diệt Khởi Bạo Phù kia.  

             Nhưng yêu khí khi nắm khi buông xung quanh địa cung vẫn dừng lại.  

             Ở chỗ sâu nhất địa cung, trong băng trì vĩ đại, một cự long không sừng vốn đang ngủ say ở trong băng lam đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía giữa cơ thể mình, một viên trứng rồng màu băng lam đầy lân phiến.  

             Hàn Ly gần như không do dự, phun băng hàn chi khí về phía trứng rồng kia.  

             Nhưng trên trứng rồng, một phù văn giống như đúc phù văn trên Ngư Lân Giáp của Mạc Phàm vẫn sáng lên.  

             Không đợi phù văn sáng hẳn lên, băng hàn chi khí đã đến trên trứng rồng, trong chớp mắt phù văn nhạt đi.  

             Nhưng mà…  

             “Răng rắc!” Âm thanh thủy tinh nứt vang lên, tuy Khởi Bạo Phù không nổ hoàn toàn, nhưng vẫn nổ ra, từng đạo vết rạn xuất hiện trên trứng rồng.  

             Hàn Ly vốn sửng sốt, sau đó hỏa diễm màu lam lập tức sáng lên trong long nhãn như đèn lồng, tiếng gầm giận dữ vang lên theo.  

             - Phong bế cửa động cho ta, không thể để một con muỗi bay từ nơi này ra ngoài.  

             Giọng nói tràn đầy phẫn nộ vang lên, cũng khiến cả ngọn núi run lên.  

             Một khắc trước Hàn Ly Động còn vô cùng yên tĩnh, trong chớp mắt xao động hẳn lên.  

             Lối ra Hàn Ly Động, thác nước bị đóng băng, hình thành một phiến băng môn.  

             “Rầm rầm rầm!” Một cửa đá hạ xuống, phong tỏa mỗi cái hang lại.  

             Từng đội ly yêu lục soát khắp nơi.  

             Mạc Phàm nhìn đám yêu binh lui tới xung quanh, vẻ mặt hắn lãnh khốc, trong mắt nở rộ sắc bén.  

             Ý niệm của hắn vừa động, hỏa diễm lập tức dấy lên trên tay hắn, trong chớp mắt Ngư Lân Giáp bị đốt sạch không còn thừa.  

             Ngư Lân Giáp bị đốt, đồng thời khí tức kinh khủng lấy địa cung làm trung tâm, lan ra bốn phương tám hướng.  

             Chỉ trong phút chốc, cả Hàn Ly Động được bao phủ ở bên trong.  

             - Tiểu tử, bản cung đã tìm được ngươi, ngươi nổ trứng của bản cung, giết hài tử của ta, tốt nhất là ngươi tự mình đi tới chỗ bản cung, nếu không bản cung băm ngươi ra vạn đoạn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.