Chương trước
Chương sau
Mạc Phàm nhìn Lã Hồng Nhu rời đi, rồi nhìn hai người trên không đệ bát cung.  

             - Hai vị, đệ bát cung này trống, dựa theo quy củ, không biết nên làm thế nào?  

             Trên bầu trời, đệ tử của Thần Nông Tông và người của Thiên Cơ Các bàn bạc một lát.  

             - Tạm thời đấu cung này sẽ điều chỉnh thành đệ thập cung, hai cung ở phía dưới sẽ tăng thứ tự lên, xếp hạng thứ 11 bổ sung, những người khác tiếp tục.  

             Trong đám người, một người đi ra tiến vào đệ bát cung.  

             Mạc Phàm bước mười bước, tiến vào đệ thất cung.  

             Đệ thất cung là một đại hán Man Tộc mặc da thú, bên cạnh đại hán là một đại xà vảy như mào gà lè cái lưỡi màu đỏ tươi, vòng thành một cái ghế mặc đại hán ngồi lên người nó.  

             - Tiểu tử, hồn yêu thú ngươi phong ấn rất lợi hại, chỗ lão tử có mấy trăm linh thạch, có thể đổi yêu thú của ngươi không.  

             Đại hán thấy Mạc Phàm đi tới, cười đầy hứng thú nói.  

             Anh ta là Ngự Thú Sư, ngoại trừ thuần dưỡng thú ra, cũng sẽ phong ấn một số hồn yêu thú cường đại để mình sử dụng.  

             Trong hồn yêu thú trên người anh ta, không có một con so sánh được với tàn hồn Ma Long của Mạc Phàm.  

             Nếu có thể lấy tới tay, anh ta sẽ lập tức tăng thực lực trùng kích tới đệ nhất cung.  

             - Cho ngươi hai lựa chọn, từ bỏ hải tuyển, hoặc ngươi sẽ nằm trên giường một tháng.  

             Mạc Phàm không để ý tới đại hán Man Tộc này, vẻ mặt hắn không đổi nói.  

             Kiếp trước có khả năng những người này vào Thần Nông Tông, nhưng không có nhiều quan hệ với hắn, hắn không quản nhiều như vậy rồi.  

             - Bảo lão tử từ bỏ hải tuyển, có thể, nhưng ngươi phải hỏi đại xà của ta trước, xem nó có đồng ý hay không.  

             Đại hán Man Tộc nhíu mày, lập tức cười mỉa nói.  

             - Đương nhiên không chỉ có đại xà, còn những con khác nữa.  

             Đại hán lấy 11 cái chuông ra, ném lên trên đất.  

             “Leng keng leng keng…”  

             Tiếng chuông vang lên, một đám sương khói bay ra.  

             Sương khói tán đi, rất nhiều yêu thú giống chuột, trâu, lão hổ nhưng hung ác hơn nhiều xuất hiện, có tổng cộng 11 con, mỗi con to như ngọn núi nhỏ, vây quanh hết cái sân, khí tức hung hãn lan tràn ra bốn phía.  

             Tuy mỗi một con không bằng tàn hồn Ma Long của Mạc Phàm, nhưng 12 khí tức xuất hiện ở vị trí riêng biệt, có thể khiến người ta cảm thấy áp bách.  

             Mạc Phàm ở trong 11 yêu thú này, giống như phòng nhỏ gặp phòng rộng.  

             11 yêu thú này xuất hiện, tươi cười trên mặt nam tử này dày đặc hơn nhiều.  

             - Tiểu tử, nếu ngươi không thể khiến bọn chúng đồng ý, hồn yêu thú kia của ngươi, ta nhận, ngay cả mấy trăm linh thạch cũng không có đâu.  

             - Thập Nhị Đô Thiên Sinh Tiếu Trận của Man Tộc sao?  

             Mạc Phàm nhìn lướt qua đám yêu thú ở xung quanh, khẽ nâng mí mắt, thản nhiên nói.  

             Man Tộc là một trong rất nhiều chủng tộc ở Tu Chân giới, phần lớn Man Tộc ngoại trừ Tế Tự ra, hồn lực không tính là mạnh, nhưng cơ thể thì mạnh vô cùng, gần như so được với yêu thú.  

             Trừ chuyện đó ra, Man Tộc rất am hiểu ngự thú.  

             Nhất là tạo thành thú trận, Thập Nhị Đô Thiên Sinh Tiếu Trận là lấy tử sửu dần mưu thập nhị sinh tiếu thú làm cơ sở tạo thành thú trận, là một trong thú trận nổi tiếng của Man Tộc.  

             Một khi người ngự thú khống chế thập nhị sinh tiếu hoàn toàn, gần như hình thành một vùng khu vực thời gian được người ngự thú nắm trong tay.  

             Phải biết rằng thời gian và không gian là hai thứ khó nắm lấy nhất, một khi nắm giữ được thì uy lực sẽ rất đáng sợ.  

             Hắn từng gặp một Ngự Thú Sư của Man Tộc nắm Thập Nhị Sinh Tiếu Trận hoàn toàn trong tay, có thể biến một tu sĩ mấy trăm tuổi thành trẻ sơ sinh.  

             - Tiểu tử, ngươi còn có chút nhãn lực đó, ngươi giao hồn yêu thú kia ra, hay trở thành đồ ăn của những yêu thú kia đây?  

             Đại hán Man Tộc cười gằn nói.  

             - Muốn lấy hồn yêu thú này từ chỗ ta, ngươi còn kém xa lắm, luyện thêm tám vạn năm nữa đi.  

             Mạc Phàm không nhiều lời với đại hán Man Tộc này, ý niệm của hắn vừa động, tiếng phượng minh vang lên, một con phượng hoàng hỏa diễm xuất hiện vờn quanh hắn, hỏa diễm dậy sóng lấy hắn làm trung tâm, lan tràn ra xung quanh.  

             Hỏa diễm tới bên cạnh 12 yêu thú kia, liền hóa thành phượng hoàng hỏa diễm cùng cỡ với những yêu thú này xông về phía những yêu thú đó.  

             Á ắ ầ ấ ắ ể ắ ế ắ ắ ắ ắ ề ắ ềÁnh mắt Mạc Phàm rét lạnh, miệng niệm thần chú, một vùng phù văn lập tức xuất hiện trên người hắn, thân thể hắn nhoáng lên một cái, trực tiếp tới bên cạnh đại hán, năm ngón tay hắn nắm chặt, ánh sáng bảy màu được hắn nắm trong lòng bàn tay, một quyền của hắn đánh về phía đại hán Man Tộc.  

             Đại hán Man Tộc thấy Mạc Phàm phi thân mà đến, cũng không lúng túng, một chữ truyền ra.  

             - Sửu!  

             Yêu thú hình trâu hình thể như ngọn núi nhỏ, cơ thể như do nước thép đúc ra lập tức tránh thoát phượng hoàng hỏa diễm của Mạc Phàm, chắn trước người đại hán Man Tộc.  

             Chân trâu khổng lồ, giống như thiên trụ giẫm về phía Mạc Phàm.  

             Đồng thời trên người thập nhị yêu thú nở rộ hào quang, xung quanh lập tức yên lặng lại, trái lại chân của yêu thú hình trâu như thiểm điện, đến trước người Mạc Phàm.  

             Cái chân to sắp giẫm lên người Mạc Phàm, phù văn ở trên người Mạc Phàm sáng lên, cơ thể khôi phục như thường.  

             Hắn nhíu mày, một quyền vốn đánh về phía nam tử Man Tộc lại đánh xuống người con trâu này, chỉ trong chớp mắt ánh sáng bảy màu nở rộ.  

             “Rống!” Yêu thú hình trâu cỡ ngọn núi nhỏ kêu thảm thiết, âm thanh xương cốt nứt vụn vang lên.  

             Bắt đầu từ chân yêu thú hình trâu, mãi cho tới cột sống, chỉ trong chớp mắt đã nứt vụn.  

             Cơ thể to lớn nổ tung bị hủy non nửa dưới quyền kình này, phần còn lại bay về một phía.  

             Sắc mặt đại hán Man Tộc thay đổi, một yêu thú bị thương anh ta không có cảm giác gì, nhưng sao Mạc Phàm có thể thoát khỏi Thập Nhị Đô Thiên Sinh Tiếu Trận, anh ta rất muốn biết.  

             Anh ta có thể khống chế Thập Nhị Sinh Tiếu Thú, cùng với khống chế một ít thay đổi thời gian.  

             Tuy là rất ngắn, nhưng đủ để giết một người, đổi lại là những người khác vẫn bị giết như cũ, nhưng gần như không có tác dụng với Mạc Phàm.  

             Lúc anh ta khiếp sợ, đồng thời không nghi ngờ gì nữa, Ma Văn ở trên người bắt đầu chuyển động, một quyền không do dự đánh về phía đầu Mạc Phàm.  

             Theo một quyền này đánh về phía Mạc Phàm, trên Ma Văn như có dây điện thông nhau, lực lượng tụ tập vào nắm tay của anh ta, chỉ trong chớp mắt đã tới trước người Mạc Phàm.  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, lại đánh một quyền nghênh đón đại hán Man Tộc.  

             “Bùm!” Một tiếng thật to, quả đấm của Mạc Phàm và đại hán Man Tộc đụng vào nhau.  

             Cơ thể hai người chấn động, mỗi người đều lùi nửa bước.  

             - Tiểu tử, Thần Thể tam cấp chỉ có vậy mà thôi, không mạnh hơn Man Tộc Chi Thể chúng ta chỗ nào, nếu vậy ngươi có thể đi chết đi.  


             Một khi linh hồn bị trói buộc, cơ thể sẽ không thể nhúc nhích.  

             - Tiểu Hồng, ăn nó cho ta.  

             Đại hán Man Tộc thấy Mạc Phàm bị thú hồn trói chặt, cười nói.  

             Trên người đại xà ở phía sau anh ta đại phóng hồng quang, trực tiếp biến mất. Khi xuất hiện lần nữa đại xà đã quấn trên người Mạc Phàm, mồm to như bồn máu mở ra, một vòng xoáy huyết sắc xuất hiện trong miệng yêu xà, cắn về phía Mạc Phàm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.