Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau.  

             Cách kết thúc hải tuyển ít đi một ngày, đại môn đấu cung vẫn không mở ra, cửa bên ngoài đấu cung tụ tập lượng lớn võ giả.  

             Nhưng cửa đấu cung mới mở ra, võ giả không khiêu chiến đệ thập cung và đệ bát cung như hôm qua, mà tới trước cửa đệ cửu cung của Mạc Phàm, có khoảng chừng trên trăm người.  

             Thấy một màn như vậy, cho dù là trọng tài trên bầu trời, hay là người ở đấu cung khác, võ giả khác ở đây, hay là người quan sát đấu cung thông qua phương thức khác đều sửng sốt.  

             Mạnh Vô Kỳ thì ngây ra tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu.  

             - Công tử, đây là?  

             Mạc Phàm nhìn những người này, vẻ mặt hắn lãnh khốc không nói gì thêm.  

             Trong đệ tám cung và đệ nhất cung, Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu đều nhíu mày.  

             Bọn họ không tính là rất thân với Mạc Phàm, nhưng như vậy biểu hiện có người muốn đối phó Mạc Phàm.  

             Chỉ có Mạnh Sơn Hà và Lý Thu Minh là cười, biểu cảm như xem diễn trò.  

             Mạc Phàm muốn quét những người khác xuống cũng được, nhưng phải qua cửa ải của trên trăm võ giả này.  

             Cho dù là võ giả cường thịnh, cũng có lúc hao hết linh khí.  

             Một khi linh khí của Mạc Phàm hao hết, chính là lúc cậu ta xong đời.  

             - Sao lại thế này, các ngươi có lầm không, tất cả các ngươi đều khiêu chiến đệ cửu cung à?  

             Trên không đệ cửu cung, lão giả Thiên Cơ Các lạnh giọng hỏi.  

             - Có vấn đề gì sao?  

             Một người đứng đầu toàn thân ẩn trong quần áo màu đen hỏi.  

             - Không có vấn đề gì, giao lệnh bài của các ngươi ra đây.  

             Lão giả của Thiên Cơ Các nhíu mày, nói.  

             Khiêu chiến cùng một người như vậy cho dù có vấn đề, nhưng không tính là trái quy tắc, ông ta không có quyền lợi can thiệp.  

             Nam tử mặc hắc y lấy lệnh bài của mình ra, ném cho lão giả Thiên Cơ Các.  

             Lão giả Thiên Cơ Các kiểm tra lệnh bài một phen, sau đó mở trận pháp đệ cửu cung ra, cho nam tử mặc hắc y kia tiến vào.  

             Nam tử mặc hắc y lạnh lùng liếc Mạc Phàm ở cửa cung điện, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh.  

             - Tiểu tử, ngươi muốn đợi tới khi nào, còn không nhanh xuống đây nhận lấy cái chết?  

             - Công tử, làm sao bây giờ?  

             Mạnh Vô Kỳ nhìn nhiều võ giả khiêu chiến như vậy, nói.  

             - Ở yên đây, ngươi không cần phải làm gì.  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt đi xuống.  

             Hắn không lập tức đi vào sân, mà nhìn về phía lão giả Thiên Cơ Các.  

             - Trên sân, ngoại trừ không thể sử dụng y thuật, đan dược ra, còn có quy củ khác không, ví dụ như được sử dụng linh bảo, linh thú, phân thân hay không?  

             - Chỉ cần không sử dụng y thuật, đan dược, hay sử dụng một số thứ kéo dài thời gian quyết đấu, những thứ khác không bị hạn chế.  

             Lão giả Thiên Cơ Các nhíu mày, vẫn nói.  

             - Vậy nếu ta phóng Thân Ngoại Hóa Thân của ta ở đây, thì có thể khiêu chiến những đấu cung khác hay không?  

             Mạc Phàm lại hỏi tiếp.  

             ắ ổ ầ ấTrên mặt lão giả Thiên Cơ Các lộ ra chút xoắn xuýt, ông ta trao đổi với nam tử Thần Nông Tông bên cạnh mấy câu, mới mở miệng.  

             - Không thành vấn đề, nếu ngươi có thể chịu được tiêu hao linh khí và hồn lực của mình và Thân Ngoại Hóa Thân, ngươi cùng khiêu chiến mấy cung đều không thành vấn đề.  

             - Được, đa tạ.  

             Mạc Phàm gật đầu với lão giả Thiên Cơ Các này, đi vào trong sân.  

             Chỉ cần hơi suy nghĩ, là biết Mạnh Sơn Hà giở trò quỷ.  

             Nhưng thủ đoạn của Mạnh Sơn Hà chỉ có vậy thôi, nếu chút thủ đoạn đó có thể giam hắn ở đệ cửu cung, vậy hắn không xứng là người có cùng cấp bậc với Mạnh Bất Đồng.  

             - Ông ta cho các ngươi ưu đãi gì, còn quan trọng hơn cả mạng của các ngươi sao?  

             Mạc Phàm liếc mắt nhìn nam tử mặc hắc y một cái, hỏi.  

             - Chuyện này ngươi không cần biết, ngươi biết chúng ta không ngừng khiêu chiến ngươi, mãi đến khi ngươi không có biện pháp xuất hiện ở đấu cung là được rồi.  

             Nam tử mặc hắc y lạnh lùng nói.  

             - A.. Bộ dạng này, được rồi, nếu là như vậy, ta sẽ thả một sủng vật ra chơi đùa với các ngươi.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

             Hắn xem như khuyên người này rồi, nếu không rời đi, vậy hắn không có biện pháp.  

             - Sủng vật?  

             Nam tử mặc hắc y nhíu mày, không nói gì với Mạc Phàm, một đám hắc vụ xuất hiện trên người anh ta, hai thanh hắc đao xuất hiện.  

             Thân thể anh ta nhoáng lên một cái liền đến bên cạnh Mạc Phàm, hắc đao xẹt qua một đạo quỹ tích trong không trung, đâm về phía Mạc Phàm.  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, mắt hắn nhắm lại rồi mở ra, liên hoa huyết sắc xuất hiện trong mắt hắn, nở rộ.  

             - Ra đi, Tiểu Hắc.  

             Giọng nói vừa vang lên, tiếng long ngâm cũng vang lên theo.  

             “Rống!” Long ảnh màu đen bay từ trong mắt hắn ra, chỉ trong chớp mắt đã to thành một người.  

             Long trảo sắc bén nhanh như thiểm điện, nắm lấy hai tay nam tử mặc hắc y kia, Ma Long vốn chỉ to bằng một người nhanh chóng biến to.  

             “Xoẹt!” Nam tử mặc hắc y còn chưa chém trúng Mạc Phàm, đã bị Ma Long xé thành hai.  

             Ma Long biến hóa bao trùm cả cái sân, lúc này mới dừng lại, long uy khiến người ta hít thở không thông tỏa từ người Ma Long ra, lan tràn ra khắp trên dưới đấu cung.  

             Mọi người ở đây lại sửng sốt.  

             - Chuyện này?  

             - Đó là?  

             Khí tức trên người Ma Long này, ít nhất cũng cấp bậc Hóa Thần.  

             Tuy không có thật thể, chỉ là tàn hồn, nhưng Mạc Phàm chỉ có cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, sao có thể thu phục tàn hồn cấp bậc này?  

             Thông thường tu vi mạnh mới khống chế được thứ mạnh, cho dù hơn cấp cũng không thể hơn quá nhiều.  

             Nhưng quy tắc này không có tác dụng với Mạc Phàm.  

             Vừa rồi còn có tu sĩ chết cũng không lùi bước ở đệ cửu cung, cuối cùng lúc này cũng dao động rồi.  

             Thực lực của nam tử mặc hắc y kia không yếu, nhưng chưa kịp làm gì đã bị xé thành hai.  

             Chắc chắn bọn họ đi lên cũng như vậy, sẽ không giống với suy nghĩ lúc trước, tiêu hao Mạc Phàm, mãi đến khi Mạc Phàm chết.  

             Không chỉ bọn họ, tươi cười trên mặt Mạnh Sơn Hà cũng lập tức cứng đờ.  

             Trên trăm tu sĩ này là ông ta cố ý tìm tới, chỉ muốn giáo huấn Mạc Phàm một chút, ai biết ông ta coi thường Mạc Phàm rồi.  

             Dựa theo tin mà Mạnh Vô Tình truyền tới, chỉ có Mạc Phàm diệt tàn hồn của Ma Long, không có chuyện Mạc Phàm phong ấn nó lại.  

             Lý Thu Minh cũng nheo mắt, liếc mắt nhìn Mạc Phàm nhiều vài lần.  

             - Tiểu tử này giấu kỹ thật.  

             Cũng may Mạnh Sơn Hà có chuẩn bị, khiến Mạc Phàm phóng tàn hồn Ma Long ra.  

             Nếu không chính anh ta đi lên khiêu chiến Mạc Phàm, không chỉ rút kiếm anh ta dưỡng 20 năm không giết được Mạc Phàm, anh ta còn chết trên tay Mạc Phàm.  

             Trước đệ cửu cung, Mạc Phàm nhìn lướt qua người trước đệ cửu cung, mở rộng sân đệ cửu cung ra.  


             - Hồng Nhu sư tỷ, hôm qua chỉ huề nhau, hôm nay ta muốn khiêu chiến sư tỷ.  

             Lã Hồng Nhu nhíu mày, nhìn Mạc Phàm vài lần, do dự một lát.  

             - Không cần so nữa, ta không phải đối thủ của đệ, ta sẽ rời đi.  

             Lã Hồng Nhu nói xong thì rời khỏi đệ bát cung, đi xuống núi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.