Chương trước
Chương sau
- Hửm?  

             Mắt nam tử kia mở to, vẻ mặt sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm tay Mạc Phàm.  

             Tuy trường đao trong tay anh ta không phải là linh khí, nhưng trải qua nhiều năm anh ta ôn dưỡng, tế luyện, đã tâm ý tương thông với anh ta, uy lực có thể so được với linh khí.  

             Cộng thêm đao khí vô cùng sắc bén của anh ta, cho dù là Thần Thể cũng không dám đón lấy dễ dàng.  

             Nhưng một kiếm này của anh ta lại bị Mạc Phàm nắm chặt.  

             - Sao ngươi làm…  

             Nam tử vô cùng khiếp sợ nói.  

             Anh ta còn chưa nói hết, tay Mạc Phàm chấn động.  

             “Răng rắc…” Âm thanh bình bạc bị nghiền nát vang lên, trường đao trong tay nam tử và đao khí sắc bén cùng bị gãy từng đoạn.  

             - Đến lượt ta rồi.  

             Mạc Phàm một mình một kiếm bước lên trước, nắm lấy cổ nam tử kia, lực đạo trên tay hơi mạnh hơn.  

             “Rầm!” một tiếng thật lớn, gió như bão lan ra xung quanh, bỗng nhiên trận pháp trên đấu cung sáng lên, ngăn cản cơn gió sắc bén lại, lúc này mới không để đấu cung bị ảnh hưởng.  

             Nhưng sân dưới chân Mạc Phàm và nam tử kia do khối vàng tinh chất tạo ra, từng đạo vết rạn xuất hiện.  

             Giữa vết rạn, nam tử bị Mạc Phàm ấn vào bên trong kim khí, ngất xỉu tại chỗ.  

             Đơn giản, lưu loát.  

             Vừa rồi đấu cung còn vô cùng náo nhiệt, chỉ trong chớp mắt đã yên tĩnh lại.  

             Không ít người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi hơn nhiều.  

             Bọn họ vốn tưởng rằng Mạc Phàm chỉ là tiểu tử không biết trời cao đất rộng, ai biết Mạc Phàm mạnh như thế.  

             Nam tử dùng đao này nghênh đón không ít người khiêu chiến ở đệ thập cung, chưa từng bại bởi một ai, đa số đều bị một đao đánh bại, thực lực mạnh được lộ rõ.  

             Nhưng ở dưới một chiêu của Mạc Phàm thì bị nát kiếm, một chiêu đã hôn mê, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.  

             - Đệ thập cung thật sự không có khó khăn gì với tiểu tử này.  

             Có người nuốt nước bọt nói.  

             Vừa rồi khi Mạc Phàm nói câu đó, bọn họ vốn dĩ không để ở trong lòng, hiện giờ bọn họ đã tin, quả thật là như vậy.  

             Nếu không phải trước đó nam tử dùng đao đánh bại không ít người, bọn họ đã không tin nam tử dùng đao mạnh như thế.  

             Người vừa mở miệng nhục nhã Mạc Phàm, lúc này sắc mặt khó coi hơn những người khác.  

             Chuyện này cũng quá nhanh rồi, hai chiêu, Mạc Phàm đã có thể ngồi ở đệ thập cung trong đấu cung.  

             Ngay cả sắc mặt đệ tử Thần Nông Tông và lão giả Thiên Cơ Các cũng thay đổi, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.  

             - Anh ta ngất đi rồi, ta thắng đúng không?  

             Mạc Phàm buông nam tử kia ra, chậm rãi đứng dậy hỏi lão giả Thiên Cơ Các.  

             - Ngươi thắng rồi.  

             Lão giả Thiên Cơ Các không do dự nói.  

             Người dùng đao bị thương tổn thành như vậy, không thể nghi ngờ là Mạc Phàm thắng.  

             Mạc Phàm vung tay lên, nam tử kia bay ra ngoài như diều đứt dây.  

             - Mạc công tử, bây giờ đệ thập cung là của ngươi.  

             Lão giả lấy lệnh bài màu đỏ sậm ra, lệnh bài này và cả lệnh bài của Mạc Phàm cùng bay về phía Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm để lệnh bài của mình vào trong nhẫn trữ vật, lệnh bài đệ thập cung được hắn cầm trong tay.  

             Hắn không có ý dừng lại ở đệ thập cung, trái lại bước mười bước tiếp, đứng ở cửa đệ cửu cung.  

             Trong mắt hắn lóe sáng sắc bén, nhìn thoáng qua đệ cửu cung.  

             Trong đệ cửu cung, một nam tử khôi ngô tuấn tú, gương mặt cuồng dã thấy Mạc Phàm dừng lại, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên.  

             - Tiểu tử, ngươi muốn thử khiêu chiến ta à?  

             Mạc Phàm không để ý tới nam tử này, một chút linh khí rót vào trong lệnh bài đệ thập cung, trận pháp phòng hộ của đệ thập cung lập tức mở ra.  

             Cùng lúc đó, kiếm khí trên bầu trời được Mạc Phàm ngưng tụ ra lúc trước như mưa rơi, bỗng nhiên rơi lên trên đệ thập cung.  

             “Rầm rầm rầm…” Tiếng nổ mạnh vang lên, vừa rồi đệ thập cung còn vô cùng xa hoa, dưới kiếm khí khổng lồ của Mạc Phàm, chỉ trong phút chốc đã biến thành một vùng tường đổ.  

             Mọi người lại ngây ngốc, vẻ mặt khó hiểu nhìn Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm hao phí linh khí ngưng tụ nhiều khí binh như vậy, không đối phó đao khách kia, trái lại phá hỏng đấu cung.  

             - Mạc công tử, ngươi làm gì vậy?  

             Trên bầu trời, nam tử trung niên của Thần Nông Tông hơi nhíu mày nói.  

             Tuy đấu cung này không phải sản nghiệp của Thần Nông Tông bọn họ, nhưng là bọn họ thuê, bị hủy đi như vậy, bọn họ sẽ phải trả không ít linh thạch.  

             - Lát nữa sẽ có người lấy linh thạch ra sửa chữa.  

             Mạc Phàm không thèm nhìn đệ tử Thần Nông Tông, nói.  

             Hắn nói xong thì đi tiếp về phía trước, đi tới cửa đệ bát cung, rồi xoay người tiến vào.  

             Mọi người thấy Mạc Phàm đi vào đệ bát cung, lông mày nhíu chặt hơn.  

             - Tiểu tử này muốn làm gì thế?  

             - Chẳng lẽ muốn một đường khiêu chiến tới đệ nhất cung?  

             Đệ bát cung, một mỹ nữ ngồi trên đệm lót, mặc hồng y thấy Mạc Phàm đi tới, lông mày cô nhíu lại nhìn về phía Mạc Phàm.  

             - Ngươi muốn khiêu chiến ta sao?  

             - Hồng Nhu sư tỷ, nhất cung này là của ngươi, ta chỉ định thắng bại với sư tỷ bằng một chiêu, sư tỷ và ta đều am hiểu hỏa diễm, vậy thì nghịch lửa đi.  

             Mạc Phàm nhìn nữ tử mặc hồng y này, ánh mắt nhu hòa nói.  

             Vị mỹ nữ này tên Lã Hồng Nhu, bởi vì cô và Vọng Cơ sư huynh cùng thông qua hải tuyển tiến vào Thần Nông Tông, bái một vị sư thúc của hắn chuyên tu luyện đan thuật, cho nên có quan hệ rất tốt với Vọng Cơ sư huynh.  

             Cho dù sau khi Vọng Cơ sư huynh bị phế, những người khác đều cách xa ngàn dặm, chỉ có Hồng Nhu sư tỷ luôn mang rượu và đồ nhắm tới thăm.  

             Cho nên tuy quan hệ giữa hắn và Hồng Nhu sư tỷ không bằng với Vọng Cơ sư huynh, nhưng cũng tính là không tệ.  

             - Ngươi quen ta à?  

             Lã Hồng Nhu nhướn mày, hơi bất ngờ nói.  

             Đây là lần đầu tiên cô gặp Mạc Phàm, chắc chắn không quen biết.  

             - Trên danh sách của Thiên Cơ Các, tổ hợp Tam Ly Thạch Hỏa và Ngũ Hợp Mộc Hỏa của Hồng Nhu sư tỷ rất kỳ lạ, xem nhiều vài lần nên nhớ kỹ.  

             Mạc Phàm cười nhạt, giải thích.  

             - Vậy à?  

             Lúc này lông mày Lã Hồng Nhu mới giãn ra, cảnh giác ở trong mắt lại dày đặc thêm vài phần.  

             Mạc Phàm còn ít tuổi hơn cô, nhưng khí tức trên người không kém cô chút nào, nhất là khí tức kỳ lạ bí hiểm trên người Mạc Phàm, càng khiến cô có chút không đoán ra được.  

             - Có thể, một chiêu định thắng bại, ta thua, đệ bát cung này là của ngươi.  

             Lã Hồng Nhu nghĩ một lát, vẫn nói.- Hồng Nhu sư tỷ, mời.  

             Mạc Phàm vươn một tay ra, rất có thân sĩ làm tư thế mời.  

             “Bốp!” Hai tay Lã Hồng Nhu tạo thành hình chữ thập.  

             “Bùm!” Hai luồng hỏa diễm hóa thành một, từ giữa hai tay cô phóng lên trời, hóa thành một đóa liên hoa màu xanh, trôi nổi trên đỉnh đầu cô.  

             - Thanh Liên Tịnh Thế.  

             Lã Hồng Nhu khẽ quát, liên hoa nhanh chóng nở rộ, một đạo than quang bắn ra từ giữa thanh liên duyên dáng yêu kiều, bắn thẳng về phía Mạc Phàm. Thanh quang này vừa bắn ra, lực hỏa diễm khiến người ta không thở nổi lập tức bao phủ bốn phía, giống như trước khi núi lửa bùng nổ.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.