Chương trước
Chương sau
- Mạc Phàm, ngươi đừng đắc ý, chúng ta đợi xem ai có thể cười tới cùng.  

             Mạnh Vô Kỳ nhìn Mạc Phàm đi vào Tạo Hóa Đường, lạnh lùng nói.  

             Mạc Phàm mới đi vài bước, một chân vẫn đang để ở cửa Tạo Hóa Đường, bỗng nhiên hắn dừng bước lại.  

             Ngón tay giữa của hắn sáng lên, hắn lấy ngọc bài thân phận ra.  

             - Truy Tung Phù ở bên trên là mấy người thêm đúng không?  

             Vẻ mặt đám Mạnh Vô Kỳ lập tức ngẩn ra, ánh mắt âm tình bất định.  

             - Ngươi nói gì thế, chúng ta không hiểu ngươi đang nói gì.  

             - Các ngươi không hiểu cũng không sao, nhưng lần sau lại làm loại chuyện như vậy, nhớ rõ phải tìm cao thủ, ví dụ như cao thủ Hóa Thần kỳ, nếu không chỉ có thể giấu được Đồng Chiến, không thể giấu được ta đâu.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

             Ngón tay hắn khẽ búng, Truy Tung Phù trong lệnh bài thân phận lập tức bay ra, trôi nổi trước người đám Mạnh Vô Kỳ.  

             Sắc mặt đám Mạnh Vô Kỳ thay đổi, Truy Tung Phù này là anh ta dùng số tiền lớn bảo một Phù Đạo Đại Sư thêm vào, không ngờ bị Mạc Phàm phát hiện ra.  

             Nếu Truy Tung Phù này phụ trên người ai, một khi hội đấu giá đóng cửa, người này sẽ bị đuổi giết.  

             - Mạc Phàm, ngươi muốn thế nào, ta không biết Truy Tung Phù này.  

             Mạnh Vô Kỳ vội vàng nói.  

             - Thêm Truy Tung Phù cho các ngươi ở đây, hẳn là không bị trú quân vây giết đúng không?  

             Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  

             - Chuyện này?  

             Mắt đám Mạnh Vô Kỳ đảo liên tục, nhưng không ai dám mở miệng nói chuyện.  

             Ra tay mới có người quản, nhưng thêm Truy Tung Phù sẽ không có người quan tâm.  

             - Xem ra thêm Truy Tung Phù không hề trái với quy củ, vậy tất cả các ngươi giải trừ nhận chủ trên nhẫn trữ vật rồi đưa cho ta, nếu không ta sẽ để Truy Tung Phù lên người các ngươi, ta sẽ không động tay động chân lên trên Truy Tung Phù, nhưng các ngươi sẽ xảy ra chuyện gì, hẳn là các ngươi biết rõ nhất.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

             - Cái gì?  

             Mọi người sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục như thường, trên mặt bọn họ tràn đầy hiểu ra.  

             Nhất là Mạnh Vô Kỳ, anh ta nắm chặt tay lại.  

             Anh ta vốn đang tò mò vì sao hôm nay Mạc Phàm lại khiêm tốn như vậy, đã tới giờ ngọ rồi, bọn họ đoạt mấy chục món đồ từ tay Mạc Phàm, cho dù có vài thứ bọn họ không biết có đáng giá hay không, nhưng phần lớn đều là thứ có giá trị xa xỉ.  

             Bọn họ đi theo Mạc Phàm, ít nhất buôn bán lời mấy vạn linh thạch.  

             Ai biết Mạc Phàm chỉ đợi bọn họ bỏ tiền túi ra mua, rồi chờ tới lúc này, lấy tất cả mọi thứ đi.  

             Bọn họ lần này, đúng là tiền mất tật mang.  

             - Thế nào, không chịu giao nhẫn trữ vật ra à?  

             Mạc Phàm nhướn mày hỏi.  

             Mọi người đứng phía sau Mạnh Vô Kỳ đều nhìn về phía Mạnh Vô Kỳ, vẻ mặt khó xử.  

             - Thôi, các ngươi giải thích với những người đi theo Truy Tung Phù này vậy.  

             Năm ngón tay Mạc Phàm nắm chặt, Truy Tung Phù kia một phân ra thành sáu, lần lượt bay tới đỉnh đầu đám Mạnh Vô Kỳ.  

             - Mạc công tử, đừng ra tay, ta đưa.  

             Một nam tử trong đó vội vàng tháo nhẫn trữ vật của mình ra, đưa cho Mạc Phàm.  

             So với nhìn sắc mặt Mạnh Vô Kỳ, sống sót quan trọng hơn.  

             - Ta cũng cho ngươi, Mạc công tử!  

             Mấy người khác thấy vậy cũng lấy nhẫn trữ vật ra.  

             - Ngươi thì sao?  

             Mạc Phàm liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ một cái, thản nhiên nói.  

             Mạnh Vô Kỳ nghiến răng, giải trừ chủ nhân với nhẫn trữ vật, tức giận ném cho Mạc Phàm.  

             Tuy trong nhẫn trữ vật của anh ta có rất nhiều đồ, nhưng còn kém xa mạng của anh ta.  

             - Mạc Phàm, chúng ta đợi coi.  

             - Vậy đợi coi, Truy Tung Phù này là các ngươi tìm người gieo xuống, hẳn là các ngươi cũng có thể tìm người đó giải.  

             Mạc Phàm hạ tay xuống, sáu Truy Tung Phù biến mất vào trong cơ thể đám Mạnh Vô Kỳ.  

             - Mạc Phàm, ngươi!  

             Mắt Mạnh Vô Kỳ mở to, trong mắt tràn đầy lửa giận.  

             Bọn họ đã đưa nhẫn cho Mạc Phàm rồi, vậy mà Mạc Phàm vẫn gieo Truy Tung Phù lên người bọn họ.  

             Quả thật bọn họ có thể tìm người giải, nhưng người kia không ở trong hội đấu giá, hơn nữa buổi tối hội đấu giá sẽ đóng cửa, tất cả mọi người đều phải rời khỏi hội đấu giá, bọn họ có cơ hội giải Truy Tung Phù này sao?  

             - Mạc Phàm, chúng ta đã đưa nhẫn trữ vật cho ngươi, vì sao ngươi còn làm vậy?  

             Mạnh Vô Kỳ tức giận nói.  

             - Có vấn đề gì sao?  

             Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.  

             Hắn đã cho Mạnh Vô Kỳ một cơ hội, Mạnh Vô Kỳ còn dám ra tay với hắn, giao nhẫn trữ vật ra là được sao, nghĩ đơn giản quá rồi.  

             Nếu không phải nơi này là hội đấu giá, không cho phép ra tay, đám Mạnh Vô Kỳ đã là người chết.  

             - Được lắm, xem như ngươi lợi hại.  

             Mạnh Vô Kỳ nắm chặt tay, rồi buông lỏng ra.  

             Mạc Phàm mạnh hơn anh ta, làm chuyện gì cũng được hết.  

             Mạc Phàm cất mấy chiếc nhẫn trữ vật đi, xoay người đi vào trong Tạo Hóa Đường.  

             Mạc Phàm vừa mới tiến vào trong Tạo Hóa Đường, Mạnh Vô Kỳ đập mạnh một quyền lên một cột đá.  

             Anh ta đắc ý cả một buổi trưa, không chỉ cuối cùng bị Mạc Phàm sắp vào bẫy, toàn bộ đồ trên người đều đưa cho Mạc Phàm, ngay cả Truy Tung Phù kia cũng ở trên người anh ta.  

             - Đáng chết!  

             Mạnh Vô Kỳ đá mạnh vào ghế đá, tức giận nói.  

             - Thiếu gia đừng sốt ruột, vừa rồi ta nhận được một tin khác có liên quan tới tiểu tử này, ngươi muốn nghe không?  

             Nam tử tóc dài thấy vẻ mặt Mạnh Vô Kỳ đầy phẫn nộ, do dự một lát vẫn đi lên nói.  

             - Tin tức, ngươi còn dám nói tin tức à, chính vì ngươi, bản thiếu ngay cả nhẫn trữ vật đều mất, ngươi còn nói cho bản thiếu tin tức tốt gì?  

             Mạnh Vô Kỳ nắm lấy tóc nam tử tóc dài kia, ấn anh ta lên tảng đá.  

             - Mạnh thiếu, ngươi hãy nghe ta nói.  

             Sắc mặt nam tử tóc dài thay đổi, vội vàng nói.  

             - Nói, nếu ngươi không nói được tin tức khiến bản thiếu hài lòng, ngươi đợi bị những người đạt được tin tức đuổi giết đi.  

             Mạnh Vô Kỳ buông tóc nam tử tóc dài ra, lạnh lùng nói.  

             ể ồ ồ ề ế ồ ố ể- Ta nhận được tin tức, lúc tiểu tử này nói chuyện với Đồng quân trưởng, hình như có hỏi Đồng quân trưởng tin tức về Phượng Hoàng Thạch, kết quả bị Đồng quân trưởng từ chối, xem ra chúng ta đoán không sai, tiểu tử này thật sự tới tìm Phượng Hoàng Thạch.  

             Nam tử tóc dài thở dốc nói.  

             - Tìm Phượng Hoàng Thạch, sau đó thì sao?  

             Mạnh Vô Kỳ nhướn mày, trong mắt hiện lên chút dị sắc.  

             - Nếu chúng ta cố ý truyền tin về Phượng Hoàng Thạch cho tiểu tử này, sau đó truyền tin tiểu tử này có Phượng Hoàng Thạch ra, Mạnh thiếu cảm thấy cảnh tượng buổi tối sẽ thế nào?  

             Đồng Chiến biết tin tức về Phượng Hoàng Thạch, tất nhiên anh ta có biết.  

             Nhưng tiết lộ thông tin về Phượng Hoàng Thạch cho Mạc Phàm, thì có lợi cho Mạc Phàm quá.  

             - Không sai, Mạnh thiếu lộ ra chút tin tức cho tiểu tử kia là được, không cần nói hết cho tiểu tử đó, đương nhiên nếu Mạnh thiếu lo lắng, cũng có thể cho tiểu tử này tin tức giả, tiểu tử này đang cần gấp như thế, chắc chắn sẽ tin thôi.  

             Nam tử tóc dài nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.