- Người Hoa Hạ sao?
Ở đây ngoại trừ Eliza ra, những người khác đều hơi nhếch miệng cười khẽ.
- Một người này đủ không, chẳng lẽ?
Đôi mắt Kao mở to, tò mò hỏi.
Vừa rồi bọn họ ném vào mười mấy người, đều không thỏa mãn mãnh thú trong hồ, một người Hoa Hạ thì thế nào, trừ phi.
- Anh cảm thấy cậu ta là người bình thường sao?
Will hơi nhếch miệng, cười nói.
Tuy sa mạc Taklamakan không phải là sa mạc đứng đầu thế giới, nhưng Taklamakan là nơi đi vào thì không ra được, cũng được gọi là vùng tử vong.
Những lời này không chỉ có tác dụng với người bình thường, còn có tác dụng với tu sĩ.
Cho dù là tu sĩ Hoa Hạ chuẩn bị đầy đủ, cũng khó đến được giữa sa mạc, mười người tiến vào đi ra được một hai đã không tệ rồi.
Cho dù là những phú nhị đại như bọn họ, cũng mang theo không ít cận vệ tu vi không thấp, chuẩn bị rất nhiều thứ mới tới được đây, trong quá trình còn tổn thất không nhỏ.
Mạc Phàm mặc trang phục thoải mái, ngay cả túi đều không đem theo, phần lớn là người bình thường.
Hơn nữa khả năng thần thức mà anh ta vừa cảm nhận được là Mạc Phàm không nhỏ, nếu người như vậy bị gạt vào trong hồ, còn hơn trăm người bình thường.
Bọn họ vốn phải phí sức tìm một lát, bây giờ không cần phải phiền phức như vậy nữa.
- Không phải người Hoa Hạ này cũng tới tìm bí cảnh này đấy chứ?
Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689837/chuong-1377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.