Mạc Phàm khẽ nhíu mày, trong đôi mắt hắn lóe lên giận dữ, sau đó khôi phục như thường.
- Là anh ta, vậy thì chẳng trách.
Người trong màn khói không phải ai khác, đúng là Trương Siêu bạn trai kiếp trước của chị họ.
Khi ở Đông Hải, hắn phế hai chân Trương Siêu, Trương gia cũng vì mua la bàn kia mà nhà tan cửa nát, bởi vì từ đó về sau Trương Siêu không dây dưa với chị họ nữa, Trương gia cũng không có năng lực trả thù Mạc gia, nên hắn không đuổi tận giết tuyệt.
Cho dù sau đó hắn nghe A Hào nói Trương Siêu mất tích, cũng không để ở trong lòng.
Không ngờ người đánh Bàn Tử thành như vậy mà không giết, thực ra là Trương Siêu.
So với lúc trước, Trương Siêu hiện giờ nhìn hơn 20 tuổi, thành thục hơn rất nhiều, dâm tà và hung ác trong mắt cũng nhiều hơn trước.
Nếu lúc trước Trương Siêu là tiểu ngạ lang, Trương Siêu hiện giờ như mãnh thú viễn cổ nhốt rất lâu mới được thả ra.
Nếu là anh ta, vậy chị họ mất tích có thể lý giải rồi.
Mạc gia có nhiều người như vậy, nhưng cứ chọn chị họ để ra tay, chỉ có Trương Siêu mà thôi.
- Không phải anh ta mất tích rồi sao?
Hoàng Dao Dao ngạc nhiên hỏi.
- Mất tích, nhưng không phải chết.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Cho dù là người chết cũng có khả năng sống lại, mất tích thì tính là gì.
Ở Tu Chân giới có không ít ví dụ như vậy, một người chết nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689669/chuong-1209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.