Anh ta có thể cho Mạc Phàm Kỳ Lân Ngọc Kiệt, thứ này vốn dĩ không đáng giá đối với anh ta, chỉ cần có Huyết thúc đây, anh ta có thể dùng Kỳ Lân Ngọc Kiệt không hết.
Nhưng đồ của anh ta, sao có thể để một người Địa Cầu muốn lấy thì lấy.
Ít nhất phải giống như con chó hoặc tên ăn xin, vẫy vẫy đuôi hoặc quỳ xuống ăn xin.
- Lý do không giết các người còn chưa đủ sao?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt hỏi.
- Lý do không giết chúng tôi thì đủ rồi, nhưng bản thiếu không biết cậu có bản lĩnh giết được chúng tôi hay không.
Người thanh niên mặc hồng bào cười nói.
Mạc Phàm phong ấn đám Tần Vô Nhai, là người rất giỏi trong mắt người Địa Cầu, nhưng ở trong mắt anh ta chỉ như một đám kiến tranh chấp, trong đó có một con kiến may mắn thắng.
Anh ta thì khác, Ngự Hỏa Thuật của Chúc gia anh ta vốn dùng để chiến đấu.
Mà anh ta lại là chiến tu được Chúc gia bồi dưỡng đặc biệt, từ nhỏ đã vì chiến đấu mà sinh ra.
Tuy anh ta chỉ mới tới Kim Đan hậu kỳ, nhưng cao thủ Nguyên Anh bình thường đều không phải đối thủ của anh ta, càng không phải nói nơi thiếu thốn linh khí như Địa Cầu bồi dưỡng ra một người miễn cưỡng mới được xưng là tu sĩ Kim Đan.
- A… Cho nên anh muốn thử xem mình có thể chết hay không à?
Mạc Phàm cười khẽ hỏi.
- Chuyện này thì không cần phải thử, kết quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689663/chuong-1203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.