- Có chút nhãn lực sao?
Mạc Phàm lắc đầu, trên mặt đều là vẻ khinh thường.
- Cứ xem là vậy đi.
- Vậy cậu đoán xem bản thiếu gia là ai, đoán đúng, bản thiếu gia có thể xử lý nhẹ tay với cậu.
Người thanh niên mặc hồng bào nói.
- Thần Sứ đại nhân, như vậy không hay lắm đâu?
Một đệ tử Nho Môn ở bên cạnh nghe thấy lời người thanh niên mặc hồng bào nói, lo lắng nói.
Mạc Phàm khiến tông môn ẩn thế bọn họ xấu mặt, mấy trăm năm qua chưa từng xảy ra chuyện như vậy, sao có thể xử lý nhẹ.
- Bản thiếu làm gì cần cậu xen mồm vào à?
Người thanh niên mặc hồng bào nhíu mày, lạnh lùng liếc đệ tử Nho Môn kia.
Anh ta chỉ muốn chơi đùa với Mạc Phàm mà thôi, đè ép nhuệ khí của Mạc Phàm xuống, sao có thể tha thứ cho Mạc Phàm dễ dàng.
Thân thể đệ tử Nho Môn kia chấn động, trong chớp mắt sắc mặt tái mét, không dám mở miệng nữa, mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán anh ta xuống.
- Tiểu tử, cậu dám đoán không?
Người thanh niên mặc hồng bào mỉm cười nói.
Chúc gia bọn họ là một trong mấy đại gia tộc hiếm có ở thành Liệt Dương, nắm trong tay phần lớn tài nguyên ở nơi này, uy danh không phải loại nô lệ hạ đẳng Kỳ Lân Huyết gia có thể so sánh.
- Anh sao?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn người thanh niên mặc hồng bào một cái, vươn một tay ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689662/chuong-1202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.