Giọng nói vừa vang lên, những dây leo đầy gai dừng cách tim Âu Dương Nhược Tuyết một ngón tay, chỉ cần đâm về phía trước một chút sẽ thấy máu.
Dây leo đầy gai dừng lại, lúc này bạch quang mới bao Âu Dương Nhược Tuyết ở bên trong, lửa giận xuất hiện trong mắt Âu Dương Nhược Tuyết.
Nếu không phải Mạc Phàm ra tay, Charlieson này không thể giết cô ta thì cũng không khác mấy.
- Charlieson, hôm nay ông đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi này.
Charlieson và Rudy nhướn mày, cảnh giác nhìn Mạc Phàm.
- Các hạ là?
Âu Dương Nhược Tuyết đều không ngăn được công kích của ông ta, tiểu tử này còn trẻ hơn cả Âu Dương Nhược Tuyết, vậy mà có thể khiến những dây leo này dừng lại.
- Tôi là ai hai người không cần biết, hai người chỉ cần biết mình không lấy được cái cây kia đi đâu, mạng của hai người tôi cũng muốn lấy.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Charlieson và Rudy vốn sửng sốt, sau đó nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng lắc đầu.
- Tôi cá 100 vạn Đô – la, chắc chắn hôm nay tiểu tử này ra cửa quên không uống thuốc.
Charlieson nói.
Quả thật Mạc Phàm mạnh hơn Âu Dương Nhược Tuyết một chút, nhưng khí tức trên người mơ hồ bất định, nếu không phải căn cơ bất ổn thì là bị thương chưa lành, một tên tiểu tử như vậy cũng dám nói chuyện với bọn họ như thế.
- Lão huynh đừng lơ là, tiểu tử này chặn được công kích của chúng ta, tôi cá 1 Đô – la, có khả năng tiểu tử này không đơn giản như vậy.
Rudy cười nói tiếp.
Rudy mở miệng nói vậy nhưng trong mắt đều là ngả ngớn.
- Bản cô nương đánh cược một triệu, hôm nay các người không đi được.
Âu Dương Nhược Tuyết nắm chặt tay nói.
- Một triệu thì thôi, nếu chúng tôi có thể rời khỏi nơi này, Âu Dương tiểu thư ngủ với hai chúng tôi mấy tối, thế nào?
Charlieson cười dâm nói.
Âu Dương Nhược Tuyết không chỉ là người được đề cử trong hội ngũ lão Hoa Hạ, dáng vẻ cũng quốc sắc thiên hương, là mỹ nữ hiếm có của Hoa Hạ, chơi một mỹ nữ như vậy có thể nói phét ít nhất 1 năm.
- Hai người, bổn đại tiểu thư đánh cược với hai người, nếu hai người thua, bản tiểu thư cũng không cần 100 vạn Đô – la của hai người, bổn đại tiểu thư muốn biến hai người thành thái giám.
ế ổ ểÂu Dương Nhược Tuyết thở hổn hển nói.
Cho đến bây giờ cô ta chưa từng vì thực lực kém mà bị người ta bắt nạt, mấy ngày nay xem như chịu đủ loại tức.
- Cậu giết hai người này cho bổn đại tiểu thư, bổn đại tiểu thư sẽ có thưởng.
Âu Dương Nhược Tuyết nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm lắc đầu, không so đo với Âu Dương Nhược Tuyết, muốn ra tay.
Thực lực hiện giờ của hắn kém xa khi ở đỉnh phong, nếu không vừa rồi dây leo đầy gai không cách tim Âu Dương Nhược Tuyết gần như vậy, nhưng muốn giết hai người này thì dư sức.
Charlieson giống như không sốt ruột ra tay, cười khẽ.
- Tiểu tử cậu có dám đánh cược không, tôi không ra tay với cậu, cậu có thể cố gắng ngăn cản chúng tôi lấy cái cây kia đi, nếu cậu có thể làm được tôi sẽ không giết các cậu, nếu cậu không ngăn cản được, ngại quá, có khả năng cậu sẽ thấy thực nhân thụ và thực nhân thảo ăn thịt người thế nào.
Ông ta hoàn toàn có thể giết đám Mạc Phàm, nhưng giết luôn thì không thú vị lắm, chơi với đám Mạc Phàm một chút coi như là chúc mừng đạt được cái cây kia.
Năm ngón tay Mạc Phàm chỉ vừa động, trường kiếm màu đỏ sậm khống chế Cửu U Cung xuất hiện trong tay hắn, Cửu U Cung mới được triệu hồi cũng dừng lại.
Hắn ở Tu Chân giới 500 năm, sao không nhìn ra tâm tư của Charlieson, rõ ràng là ông ta coi bọn họ thành món đồ chơi.
Hắn không có quá nhiều hứng thú với đánh cược, nhất là đánh cược nhỏ như vậy.
Nhưng nếu Charlieson muốn chơi, vậy thì chơi một chút cũng được.
- Tôi không có hứng thú với đánh cược của các ông.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hắn ngăn cản hai người này lấy Trường Sinh Linh Thụ thì đơn giản, nếu hắn không muốn hai người này tiến về trước một bước, hai người không có khả năng tiến lên trước, đánh cược này không có bất luận ý nghĩa gì, không cần thiết phải chơi.
- Vậy cậu muốn chơi thế nào?
Rudy hơi bất ngờ, một tay duỗi về phía Mạc Phàm hỏi.
- Các ông có thể tự mình đi lấy cái cây kia, tôi sẽ không ngăn cản, nếu các ông không lấy được thì tự sát, nếu các ông lấy được cái cây còn khiến nó không biến thành linh thạch, tôi sẽ để các ông mang linh thụ rời khỏi đảo này, có thể chạy khỏi Hoa Hạ hay không phải xem bản lĩnh của hai người rồi.
Trên mặt Mạc Phàm không có chút biểu cảm, nói.
- Cái gì, cậu điên rồi à?
Mắt Âu Dương Nhược Tuyết mở to, kêu lên.
Trận pháp bảo hộ Trường Sinh Linh Thụ đã bị phá, bọn họ có thể không gặp nguy hiểm đi vào trong.
Hơn nữa Charlieson là đời sau của bán thần, được xưng là thủ hộ giả tùng lâm, có thể nắm toàn bộ cây cỏ trong tay.
Để ông ta tiến vào sơn động này, chắc là lấy Trường Sinh Linh Thụ đi dễ như ăn kẹo.
Chỉ cần hai người lấy được linh thụ, muốn ngăn cản bọn họ gần như rất khó.
Theo cô ta biết người của Nguyệt Hạ Chi Dược có tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức chỉ trong thời gian rất ngắn.
Trần Phàm Không cũng lộ ra vẻ lúng túng, Mạc Phàm chơi như vậy quá mạo hiểm, nhưng ông không dám nói gì.
- Tiểu tử, tôi cảm thấy lá gan của chúng tôi đã rất lớn, lá gan của cậu cũng không nhỏ, cậu chắc chắn muốn chơi với tôi như vậy à, cậu làm chủ ở đây sao?
Charlieson cười hỏi.
Ông ta ngoại trừ là thủ hộ giả tùng lâm ra, cũng là nhà thực vật học, không chỉ hiểu biết rất rõ các loại thực vật, cũng tìm hiểu không ít linh hoa linh thảo Hoa Hạ.
Linh thụ này không dễ lấy được, nhưng không thành vấn đề đối với ông ta.
- Nếu các ông muốn tự sát, bây giờ có thể đi vào trong sơn động, nếu không bây giờ tôi có thể giết hai người.
Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, “keng” một tiếng, Tru Tuyệt Kiếm màu vàng xuất hiện trong tay còn lại của hắn.
Ánh mắt Charlieson và Rudy lạnh lẽo, trong mắt lóe lên sắc bén.
Một tiểu tử chưa tới 20 tuổi mà dám nói chuyện với bọn họ như vậy, nếu bọn họ vui vẻ vậy thì không phải là người biến dị cấp bốn.
- Tiểu tử, có khả năng cậu chưa biết chúng tôi là ai, nhưng cậu nói chuyện với chúng tôi như vậy, rất dễ bị gi ết chết đó.
Charlieson cười mỉa nói.
Giọng nói lạnh như băng, từng chữ như lợi kiếm hàn băng, khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất thấp.
Ngoại trừ Mạc Phàm ra, cơ thể đám Trần Phàm Không đều không tự chủ được run rẩy.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.
- Tôi cho hai người 10 giây lựa chọn.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Hai người này dám nói như vậy, chắc chắn không biết hắn là ai.
Hai người hơi sửng sốt sau đó vẻ mặt phát lạnh.
Chỉ trong phút chốc tươi cười xuất hiện trên mặt Charlieson.
- Được lắm, tiểu tử, cậu đã có dũng khí như vậy, vậy tôi chơi với cậu, lát nữa tôi không chỉ lấy được cái cây kia, còn có thể dẫn cậu và Âu Dương tiểu thư đi, để cho cậu thấy chúng tôi tài sắc song thu thế nào.
Nói xong đôi mắt ông ta giống như rắn nhìn thấy con mồi, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, xoay người đi vào trong sơn động cùng với Rudy.
Trên mặt Âu Dương Nhược Tuyết và Trần Phàm Không tràn đầy lo lắng, đi theo Mạc Phàm vào sơn động. Giọng nói vừa vang lên, những dây leo đầy gai dừng cách tim Âu Dương Nhược Tuyết một ngón tay, chỉ cần đâm về phía trước một chút sẽ thấy máu.
Dây leo đầy gai dừng lại, lúc này bạch quang mới bao Âu Dương Nhược Tuyết ở bên trong, lửa giận xuất hiện trong mắt Âu Dương Nhược Tuyết.
Nếu không phải Mạc Phàm ra tay, Charlieson này không thể giết cô ta thì cũng không khác mấy.
- Charlieson, hôm nay ông đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi này.
Charlieson và Rudy nhướn mày, cảnh giác nhìn Mạc Phàm.
- Các hạ là?
Âu Dương Nhược Tuyết đều không ngăn được công kích của ông ta, tiểu tử này còn trẻ hơn cả Âu Dương Nhược Tuyết, vậy mà có thể khiến những dây leo này dừng lại.
- Tôi là ai hai người không cần biết, hai người chỉ cần biết mình không lấy được cái cây kia đi đâu, mạng của hai người tôi cũng muốn lấy.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Charlieson và Rudy vốn sửng sốt, sau đó nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng lắc đầu.
- Tôi cá 100 vạn Đô – la, chắc chắn hôm nay tiểu tử này ra cửa quên không uống thuốc.
Charlieson nói.
Quả thật Mạc Phàm mạnh hơn Âu Dương Nhược Tuyết một chút, nhưng khí tức trên người mơ hồ bất định, nếu không phải căn cơ bất ổn thì là bị thương chưa lành, một tên tiểu tử như vậy cũng dám nói chuyện với bọn họ như thế.
- Lão huynh đừng lơ là, tiểu tử này chặn được công kích của chúng ta, tôi cá 1 Đô – la, có khả năng tiểu tử này không đơn giản như vậy.
Rudy cười nói tiếp.
Rudy mở miệng nói vậy nhưng trong mắt đều là ngả ngớn.
- Bản cô nương đánh cược một triệu, hôm nay các người không đi được.
Âu Dương Nhược Tuyết nắm chặt tay nói.
- Một triệu thì thôi, nếu chúng tôi có thể rời khỏi nơi này, Âu Dương tiểu thư ngủ với hai chúng tôi mấy tối, thế nào?
Charlieson cười dâm nói.
Âu Dương Nhược Tuyết không chỉ là người được đề cử trong hội ngũ lão Hoa Hạ, dáng vẻ cũng quốc sắc thiên hương, là mỹ nữ hiếm có của Hoa Hạ, chơi một mỹ nữ như vậy có thể nói phét ít nhất 1 năm.
- Hai người, bổn đại tiểu thư đánh cược với hai người, nếu hai người thua, bản tiểu thư cũng không cần 100 vạn Đô – la của hai người, bổn đại tiểu thư muốn biến hai người thành thái giám.
ế ổ ểÂu Dương Nhược Tuyết thở hổn hển nói.
Cho đến bây giờ cô ta chưa từng vì thực lực kém mà bị người ta bắt nạt, mấy ngày nay xem như chịu đủ loại tức.
- Cậu giết hai người này cho bổn đại tiểu thư, bổn đại tiểu thư sẽ có thưởng.
Âu Dương Nhược Tuyết nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm lắc đầu, không so đo với Âu Dương Nhược Tuyết, muốn ra tay.
Thực lực hiện giờ của hắn kém xa khi ở đỉnh phong, nếu không vừa rồi dây leo đầy gai không cách tim Âu Dương Nhược Tuyết gần như vậy, nhưng muốn giết hai người này thì dư sức.
Charlieson giống như không sốt ruột ra tay, cười khẽ.
- Tiểu tử cậu có dám đánh cược không, tôi không ra tay với cậu, cậu có thể cố gắng ngăn cản chúng tôi lấy cái cây kia đi, nếu cậu có thể làm được tôi sẽ không giết các cậu, nếu cậu không ngăn cản được, ngại quá, có khả năng cậu sẽ thấy thực nhân thụ và thực nhân thảo ăn thịt người thế nào.
Ông ta hoàn toàn có thể giết đám Mạc Phàm, nhưng giết luôn thì không thú vị lắm, chơi với đám Mạc Phàm một chút coi như là chúc mừng đạt được cái cây kia.
Năm ngón tay Mạc Phàm chỉ vừa động, trường kiếm màu đỏ sậm khống chế Cửu U Cung xuất hiện trong tay hắn, Cửu U Cung mới được triệu hồi cũng dừng lại.
Hắn ở Tu Chân giới 500 năm, sao không nhìn ra tâm tư của Charlieson, rõ ràng là ông ta coi bọn họ thành món đồ chơi.
Hắn không có quá nhiều hứng thú với đánh cược, nhất là đánh cược nhỏ như vậy.
Nhưng nếu Charlieson muốn chơi, vậy thì chơi một chút cũng được.
- Tôi không có hứng thú với đánh cược của các ông.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hắn ngăn cản hai người này lấy Trường Sinh Linh Thụ thì đơn giản, nếu hắn không muốn hai người này tiến về trước một bước, hai người không có khả năng tiến lên trước, đánh cược này không có bất luận ý nghĩa gì, không cần thiết phải chơi.
- Vậy cậu muốn chơi thế nào?
Rudy hơi bất ngờ, một tay duỗi về phía Mạc Phàm hỏi.
- Các ông có thể tự mình đi lấy cái cây kia, tôi sẽ không ngăn cản, nếu các ông không lấy được thì tự sát, nếu các ông lấy được cái cây còn khiến nó không biến thành linh thạch, tôi sẽ để các ông mang linh thụ rời khỏi đảo này, có thể chạy khỏi Hoa Hạ hay không phải xem bản lĩnh của hai người rồi.
Trên mặt Mạc Phàm không có chút biểu cảm, nói.
- Cái gì, cậu điên rồi à?
Mắt Âu Dương Nhược Tuyết mở to, kêu lên.
Trận pháp bảo hộ Trường Sinh Linh Thụ đã bị phá, bọn họ có thể không gặp nguy hiểm đi vào trong.
Hơn nữa Charlieson là đời sau của bán thần, được xưng là thủ hộ giả tùng lâm, có thể nắm toàn bộ cây cỏ trong tay.
Để ông ta tiến vào sơn động này, chắc là lấy Trường Sinh Linh Thụ đi dễ như ăn kẹo.
Chỉ cần hai người lấy được linh thụ, muốn ngăn cản bọn họ gần như rất khó.
Theo cô ta biết người của Nguyệt Hạ Chi Dược có tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức chỉ trong thời gian rất ngắn.
Trần Phàm Không cũng lộ ra vẻ lúng túng, Mạc Phàm chơi như vậy quá mạo hiểm, nhưng ông không dám nói gì.
- Tiểu tử, tôi cảm thấy lá gan của chúng tôi đã rất lớn, lá gan của cậu cũng không nhỏ, cậu chắc chắn muốn chơi với tôi như vậy à, cậu làm chủ ở đây sao?
Charlieson cười hỏi.
Ông ta ngoại trừ là thủ hộ giả tùng lâm ra, cũng là nhà thực vật học, không chỉ hiểu biết rất rõ các loại thực vật, cũng tìm hiểu không ít linh hoa linh thảo Hoa Hạ.
Linh thụ này không dễ lấy được, nhưng không thành vấn đề đối với ông ta.
- Nếu các ông muốn tự sát, bây giờ có thể đi vào trong sơn động, nếu không bây giờ tôi có thể giết hai người.
Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, “keng” một tiếng, Tru Tuyệt Kiếm màu vàng xuất hiện trong tay còn lại của hắn.
Ánh mắt Charlieson và Rudy lạnh lẽo, trong mắt lóe lên sắc bén.
Một tiểu tử chưa tới 20 tuổi mà dám nói chuyện với bọn họ như vậy, nếu bọn họ vui vẻ vậy thì không phải là người biến dị cấp bốn.
- Tiểu tử, có khả năng cậu chưa biết chúng tôi là ai, nhưng cậu nói chuyện với chúng tôi như vậy, rất dễ bị gi ết chết đó.
Charlieson cười mỉa nói.
Giọng nói lạnh như băng, từng chữ như lợi kiếm hàn băng, khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất thấp.
Ngoại trừ Mạc Phàm ra, cơ thể đám Trần Phàm Không đều không tự chủ được run rẩy.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.
- Tôi cho hai người 10 giây lựa chọn.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Hai người này dám nói như vậy, chắc chắn không biết hắn là ai.
Hai người hơi sửng sốt sau đó vẻ mặt phát lạnh.
Chỉ trong phút chốc tươi cười xuất hiện trên mặt Charlieson.
- Được lắm, tiểu tử, cậu đã có dũng khí như vậy, vậy tôi chơi với cậu, lát nữa tôi không chỉ lấy được cái cây kia, còn có thể dẫn cậu và Âu Dương tiểu thư đi, để cho cậu thấy chúng tôi tài sắc song thu thế nào.
Nói xong đôi mắt ông ta giống như rắn nhìn thấy con mồi, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, xoay người đi vào trong sơn động cùng với Rudy.
Trên mặt Âu Dương Nhược Tuyết và Trần Phàm Không tràn đầy lo lắng, đi theo Mạc Phàm vào sơn động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]