Vẻ mặt mọi người xung quanh sửng sốt, hoàn toàn không tin vào hai mắt mình.
- Tần Vô Nhai bị Mạc Phàm phong ấn như vậy sao?
Không ít đệ tử tông môn phản ứng kịp, mắt đảo liên tục, do dự bất định.
Nhất là đệ tử Nho Môn tranh cãi với Mạc Phàm lúc trước, mặt lại càng xám như tro tàn, di chuyển hai chân không ngừng run rẩy, lùi về phía sau.
Vừa rồi anh ta làm càn trước mặt Mạc Phàm như vậy, bây giờ ngay cả chưởng môn của Nho Môn bọn họ đã bị Mạc Phàm phong ấn rồi.
Nếu không rời đi, lát nữa muốn chạy cũng không chạy được rồi?
Mạc Phàm không ngăn cản người đàn ông này, hắn dời mắt nhìn Côn Bằng và Quỷ Vô Tà.
Hắn nhấc tay lên, trong Cửu U Cung trên đất, hai gian phòng chậm rãi mở cửa.
- Các người tự mình đi vào, hay là để tôi ra tay?
Côn Bằng và Quỷ Vô Tà nhíu mày, nhìn thoáng qua nhau.
- Mạc Phàm, hôm nay chúng tôi nhận thua, chúng tôi sẽ tự mình đi vào Cửu U Cung, nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu sẽ hối hận vì phong ấn chúng tôi, đến lúc đó không cần cậu thả chúng tôi ra ngoài, chúng tôi sẽ tự đi ra.
Côn Bằng nhíu mày nghiêm túc nói, không có ý đùa giỡn.
Tần Vô Nhai đều bị Mạc Phàm phong ấn, bọn họ lại ra tay với Mạc Phàm, thật sự không sáng suốt.
Nhưng thỉnh thần thì dễ đưa thần thì khó, Mạc Phàm dám nhốt bọn họ, vậy đợi cầu xin bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689600/chuong-1140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.