- Y tiên?
Sao ông ta có thể không biết y tiên, là xưng hô của tu sĩ y đạo, Tần Tịch Nghiên đồ đệ ông ta cũng tính là y tiên.
Y tiên bình thường thì không sao, không có mấy sức chiến đấu.
Nếu là chiến đấu ngang nhau thì phiền phức, nếu là loại người có y đạo và chiến lực kinh người, vừa chữa thương vừa chiến đấu, giống hệt Tiểu Cường [con gián] đánh mãi không chết.
- Nếu cậu là y tiên, lão phu chịu thua.
Ánh mắt Tần Vô Nhai phát lạnh, lạnh lùng nói.
Y tiên chiến đấu không phải tu bừa là thành, trừ phi phương diện y đạo và võ đạo đều có thiên phú kinh người, sau đó trải qua lượng lớn thời gian tích lũy mới được, người bình thường không mấy ai đi con đường này.
Dù sao bất luận là y đạo hay võ đạo, cũng cần thời gian tích lũy.
Nếu Mạc Phàm là y tiên chiến đấu, vậy ông ta thua rồi.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khẽ, hai tay đan vào nhau.
- Vạn cổ trường thanh!
Bốn chữ vang lên, quang điểm màu xanh xuất hiện ở chỗ mi tâm hắn, thanh quang mang theo sóng sinh cơ bao phủ hắn ở bên trong.
Dưới thanh quang này, vết thương khủ ng bố trên người hắn nhanh chóng khép lại, kết vảy, biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mệt mỏi trên mặt cũng biến mất theo.
Chỉ trong phút chốc thanh quang thu lại, quần áo trên người hắn cũng nhanh chóng khôi phục như thường, bất luận là bề ngoài hay khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689599/chuong-1139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.