Chương trước
Chương sau
Lúc này cách chỗ đám Mạc Phàm không xa, trong không gian hắc khí lượn lờ.

Đám bá tước Tinh Hồng, Lang Vương và Carter đang nhìn đám Mạc Phàm sắp ra tay, trong mắt không hẹn mà cùng hiện lên chút chờ mong.

- Chủ nhân, quả nhiên như ngài dự liệu, xem ra bọn họ sắp ra tay rồi.

Fred ở phía sau bá tước Tinh Hồng cười quỷ dị nói.

- Ha ha, đánh nhau đi, không biết những lão bằng hữu Hoa Hạ của tôi không rời khỏi núi lâu như vậy, còn bao nhiêu bản lĩnh.

Bá tước Tinh Hồng hơi nhếch miệng nói.

Hai bọn họ đều là quái vật sống mấy trăm năm, đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy đám Tần Vô Nhai, cũng không phải giao thủ với đám Tần Vô Nhai một hai lần.

Năm đó một mình Côn Bằng giết tới Bắc Âu, chính ông ta ra tay chặn Côn Bằng.

Ông ta cũng từng giao thủ với Tần Vô Nhai và Quỷ Vô Tà vài lần, tuyệt đối xem như là đối thủ lâu năm.

ế ể ố ầ- Không biết tiểu tử này có phải đối thủ của đám Tần Vô Nhai hay không.

Carter hơi nhếch miệng cười, tò mò nói.

Anh ta biết đám Tần Vô Nhai là nhân vật truyền kỳ của Hoa Hạ, nhưng đây là lần đầu tiên gặp đám Tần Vô Nhai, cụ thể đám người này mạnh thế nào anh ta cũng không biết.

- Nếu đám Tần Vô Nhai cùng tiến lên, tên tiểu tử kia không có một chút phần thắng, nhất là khi tiểu tử kia bị cửa địa ngục để mắt tới.

Lang Vương cười khẽ, nói rất chắc chắn.

Ông ta giống với bá tước Tinh Hồng, đều từng giao thủ với đám Tần Vô Nhai rồi, tất nhiên biết đám Tần Vô Nhai đáng sợ cỡ nào.

Trong bốn người bất luận một người nào xuất hiện, đều có thể tung hoành một phương, không ai có thể làm gì được bọn họ.

Nhất là Tần Vô Nhai, ông ta thân là Lang Vương còn sống nhiều năm như vậy, chưa từng gặp nhân loại nào mạnh như thế, nếu dùng từ ngữ Hoa Hạ để hình dung Tần Vô Nhai, vậy chỉ có hai chữ “thiên nhân”.

Mạc Phàm quá trẻ, trong tình huống một chọi một đấu lại đám Tần Vô Nhai đã không có khả năng thắng rồi, chống lại đám Côn Bằng cũng không có khả năng thắng cao.

- Vậy chẳng phải tiểu tử này chết chắc rồi, tông môn Hoa Hạ không bị tổn thương chút nào sao?

Fred hơi thất vọng nói.

- Chuyện này thì chưa chắc, nếu tên tiểu tử kia không được, cộng thêm mấy chúng ta hẳn là cơ hội không nhỏ.

Bá tước Tinh Hồng cười âm hiểm nói.

Một mình Mạc Phàm đánh bốn là không có khả năng, nhưng chưa hẳn sẽ để Mạc Phàm một đánh bốn.

Mục đích lần này của bọn họ không chỉ giết Mạc Phàm, còn khiến thế lực Hoa Hạ giảm đi.

Nếu có thể giết đám Tần Vô Nhai, vậy thì quá tốt.

Cho dù không thể giết đám Tần Vô Nhai, bọn họ cùng đối phó tông môn ẩn thế với Mạc Phàm, ít nhất cũng giết được nửa số đó, Hoa Hạ sẽ không còn đất cho Mạc Phàm dung thân, đây cũng là một lựa chọn không tệ.

Cho dù thế nào kết quả cuối cùng đều như vậy, không uổng công bọn họ ngàn dặm xa xôi tới Hoa Hạ một chuyến.

Bá tước Tinh Hồng nói những lời này xong, bao gồm cả Carter trong đó, trước mắt mọi người sáng lên.

- Ý kiến hay như thế, xem ra không thể g iết chết tiểu nha đầu Hoa Hạ kia.

Carter nhướn mày, cười nói.

- Đương nhiên không thể giế t chết, tiểu nha đầu này xem như khen thưởng Mạc Phàm đối phó tông môn ẩn thế giúp chúng ta.

Bá tước Tinh Hồng nhìn Mạc Phàm bị vây ở giữa, cười đắc ý nói.

Nhỡ đâu Mạc Phàm phản bội rời khỏi Hoa Hạ, nha đầu này chính là giao hảo giữa bọn họ và Mạc Phàm.

Cho dù Mạc Phàm không nguyện ý gia nhập với bọn họ, g iết chết một tiểu nha đầu tay trói gà không chặt có khó gì, chuyện này quá đơn giản.

- Xem ra hôm nay có trò hay để coi rồi.

Lang Vương cười to nói.

Trong mắt đám người hiện lên chờ mong, nhìn chằm chằm đám Mạc Phàm.



Giữa cửa địa ngục, Mạc Phàm lạnh nhạt nhìn thoáng qua đám Tần Vô Nhai ở trước người hắn, không thèm nhìn Băng Đồ tiên tử ở sau lưng.

- Các ông chắc chắn muốn ra tay ở đây chứ?

- Có vấn đề gì sao?

Băng Đồ tiên tử nghiêng đầu, thản nhiên hỏi.

- Vậy bốn người cùng lên cả đi.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Tuy hắn chưa cảm nhận được sự tồn tại của Carter, nhưng chắc chắn Carter trốn trong không gian gần đây, sẽ hành động lúc có thời cơ.

Trái lại hắn không ngại ra tay lúc nào, chỉ cần đám Tần Vô Nhai không hối hận là được, đối với hắn mà nói kết quả đều như nhau.

Mạc Phàm vừa nói những lời này, Băng Đồ tiên tử nhíu mày.

Quỷ Vô Tà và Côn Bằng vốn sửng sốt, sau đó lắc đầu cười.

Bọn họ không nghĩ tới chuyện cùng ra tay với Mạc Phàm, chỉ muốn xem tiểu tử khiến đệ tử của bọn họ thua có bản lĩnh gì.

Không ngờ Mạc Phàm lại bảo bốn bọn họ cùng xông lên.

Trên đời này có người khiến bọn họ phải cùng ra tay, nhưng tuyệt đối không phải tiểu tử chưa tới 20 tuổi như Mạc Phàm.

- Tiểu tử, cậu đúng là kiêu ngạo, chỉ sợ cậu thật sự không biết chúng tôi là ai?

Ngay cả Tần Vô Nhai cũng nhíu mày, khóe miệng cong lên chút tươi cười như có như không.

Sở dĩ ông ta đi lên Vân Hải, vì ông ta một mình một kiếm đánh bại hết cao thủ trong thiên hạ, hiếm có người là đối thủ của ông ta.

Xem ra gần trăm năm qua, rất nhiều người đã quên ông ta đáng sợ cỡ nào, vậy mà một tiểu tử miệng còn hôi sữa lại muốn 4 bọn họ cùng xông lên.

- Tiểu tử, cậu có vài phần tương tự lão phu lúc còn trẻ, nếu không phải lão phu không nhận đồ đệ nữa, có lẽ sẽ nhận cậu vào Nho Môn.

Tần Vô Nhai thản nhiên nói.

Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi đã tu tới thần hoàn khí túc, thể nhược kim cương, đúng là không đơn giản, lúc ông ta bằng tuổi đó chỉ mạnh hơn Mạc Phàm một chút.

Trên mặt Mạc Phàm không có chút biểu cảm, đỡ lôi điện huyết sắc đợt ba.

Tần Vô Nhai chỉ là chưởng môn của một trong rất nhiều ngoại môn của Thánh Môn, bối phận thấp hơn hắn kiếp trước rất nhiều.

Hắn không biết Tần Vô Nhai có tiến vào Tu Chân giới không, nếu Tần Vô Nhai đến Tu Chân giới nhìn thấy hắn gọi là sư tổ còn được, bởi sư phụ hắn có bối phận rất cao ở Tu Chân giới.

Tần Vô Nhai chỉ có thân phận như vậy, vậy mà dám nhận hắn làm đồ đệ.

- Nhận tôi làm đồ đệ, ông không có tư cách này, sư phụ ông cũng không có tư cách này.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Tươi cười trên mặt Tần Vô Nhai cứng đờ, khí lạnh trên người tỏa ra tùy ý.

- Tiểu tử, cậu đã muốn thử uy lực của bốn người chúng tôi, vậy tôi cho cậu cơ hội này.

Ông ta vốn không định ra tay, chỉ muốn Mạc Phàm biết khó mà lui, không ngờ tiểu tử này làm càn như vậy.

Người không kính sợ tiền bối như thế, giữ lại cũng sẽ tạo thành tai nạn rất lớn với Hoa Hạ.

Thừa dịp tiểu tử này còn chưa làm nên trò trống gì, tiễn cậu ta một đoạn vậy.

Quỷ Vô Tà và Côn Bằng nhướn mày, trong mắt lóe lên chút bất mãn.

- Xem ra những lão già như chúng ta bị tiểu tử này khinh thường rồi, chúng ta cũng hoạt động gân cốt đi.

Quỷ Vô Tà cười nói.

Bốn người không vui đi về phía Mạc Phàm, mỗi khi đi một bước khí thế trên người tăng gấp đôi, đi ba bước xong bốn người đi một bước rất nhẹ, giống như cự nhân bị trúng tên.

Trong không gian màu đen, đám Carter thấy bốn người kia muốn ra tay, nhìn nhau cười vì mưu kế thực hiện được, bọn họ vừa định rời nơi này tiến vào cửa địa ngục.

Đúng lúc này, một đạo bạch quang như cầu vồng xẹt qua bầu trời.

Sắc mặt đám Carter thay đổi, lập tức dừng bước.

- Đây là? Lúc này cách chỗ đám Mạc Phàm không xa, trong không gian hắc khí lượn lờ.

Đám bá tước Tinh Hồng, Lang Vương và Carter đang nhìn đám Mạc Phàm sắp ra tay, trong mắt không hẹn mà cùng hiện lên chút chờ mong.

- Chủ nhân, quả nhiên như ngài dự liệu, xem ra bọn họ sắp ra tay rồi.

Fred ở phía sau bá tước Tinh Hồng cười quỷ dị nói.

- Ha ha, đánh nhau đi, không biết những lão bằng hữu Hoa Hạ của tôi không rời khỏi núi lâu như vậy, còn bao nhiêu bản lĩnh.

Bá tước Tinh Hồng hơi nhếch miệng nói.

Hai bọn họ đều là quái vật sống mấy trăm năm, đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy đám Tần Vô Nhai, cũng không phải giao thủ với đám Tần Vô Nhai một hai lần.

Năm đó một mình Côn Bằng giết tới Bắc Âu, chính ông ta ra tay chặn Côn Bằng.

Ông ta cũng từng giao thủ với Tần Vô Nhai và Quỷ Vô Tà vài lần, tuyệt đối xem như là đối thủ lâu năm.

ế ể ố ầ- Không biết tiểu tử này có phải đối thủ của đám Tần Vô Nhai hay không.

Carter hơi nhếch miệng cười, tò mò nói.

Anh ta biết đám Tần Vô Nhai là nhân vật truyền kỳ của Hoa Hạ, nhưng đây là lần đầu tiên gặp đám Tần Vô Nhai, cụ thể đám người này mạnh thế nào anh ta cũng không biết.

- Nếu đám Tần Vô Nhai cùng tiến lên, tên tiểu tử kia không có một chút phần thắng, nhất là khi tiểu tử kia bị cửa địa ngục để mắt tới.

Lang Vương cười khẽ, nói rất chắc chắn.

Ông ta giống với bá tước Tinh Hồng, đều từng giao thủ với đám Tần Vô Nhai rồi, tất nhiên biết đám Tần Vô Nhai đáng sợ cỡ nào.

Trong bốn người bất luận một người nào xuất hiện, đều có thể tung hoành một phương, không ai có thể làm gì được bọn họ.

Nhất là Tần Vô Nhai, ông ta thân là Lang Vương còn sống nhiều năm như vậy, chưa từng gặp nhân loại nào mạnh như thế, nếu dùng từ ngữ Hoa Hạ để hình dung Tần Vô Nhai, vậy chỉ có hai chữ “thiên nhân”.

Mạc Phàm quá trẻ, trong tình huống một chọi một đấu lại đám Tần Vô Nhai đã không có khả năng thắng rồi, chống lại đám Côn Bằng cũng không có khả năng thắng cao.

- Vậy chẳng phải tiểu tử này chết chắc rồi, tông môn Hoa Hạ không bị tổn thương chút nào sao?

Fred hơi thất vọng nói.

- Chuyện này thì chưa chắc, nếu tên tiểu tử kia không được, cộng thêm mấy chúng ta hẳn là cơ hội không nhỏ.

Bá tước Tinh Hồng cười âm hiểm nói.

Một mình Mạc Phàm đánh bốn là không có khả năng, nhưng chưa hẳn sẽ để Mạc Phàm một đánh bốn.

Mục đích lần này của bọn họ không chỉ giết Mạc Phàm, còn khiến thế lực Hoa Hạ giảm đi.

Nếu có thể giết đám Tần Vô Nhai, vậy thì quá tốt.

Cho dù không thể giết đám Tần Vô Nhai, bọn họ cùng đối phó tông môn ẩn thế với Mạc Phàm, ít nhất cũng giết được nửa số đó, Hoa Hạ sẽ không còn đất cho Mạc Phàm dung thân, đây cũng là một lựa chọn không tệ.

Cho dù thế nào kết quả cuối cùng đều như vậy, không uổng công bọn họ ngàn dặm xa xôi tới Hoa Hạ một chuyến.

Bá tước Tinh Hồng nói những lời này xong, bao gồm cả Carter trong đó, trước mắt mọi người sáng lên.

- Ý kiến hay như thế, xem ra không thể g iết chết tiểu nha đầu Hoa Hạ kia.

Carter nhướn mày, cười nói.

- Đương nhiên không thể giế t chết, tiểu nha đầu này xem như khen thưởng Mạc Phàm đối phó tông môn ẩn thế giúp chúng ta.

Bá tước Tinh Hồng nhìn Mạc Phàm bị vây ở giữa, cười đắc ý nói.

Nhỡ đâu Mạc Phàm phản bội rời khỏi Hoa Hạ, nha đầu này chính là giao hảo giữa bọn họ và Mạc Phàm.

Cho dù Mạc Phàm không nguyện ý gia nhập với bọn họ, g iết chết một tiểu nha đầu tay trói gà không chặt có khó gì, chuyện này quá đơn giản.

- Xem ra hôm nay có trò hay để coi rồi.

Lang Vương cười to nói.

Trong mắt đám người hiện lên chờ mong, nhìn chằm chằm đám Mạc Phàm.



Giữa cửa địa ngục, Mạc Phàm lạnh nhạt nhìn thoáng qua đám Tần Vô Nhai ở trước người hắn, không thèm nhìn Băng Đồ tiên tử ở sau lưng.

- Các ông chắc chắn muốn ra tay ở đây chứ?

- Có vấn đề gì sao?

Băng Đồ tiên tử nghiêng đầu, thản nhiên hỏi.

- Vậy bốn người cùng lên cả đi.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Tuy hắn chưa cảm nhận được sự tồn tại của Carter, nhưng chắc chắn Carter trốn trong không gian gần đây, sẽ hành động lúc có thời cơ.

Trái lại hắn không ngại ra tay lúc nào, chỉ cần đám Tần Vô Nhai không hối hận là được, đối với hắn mà nói kết quả đều như nhau.

Mạc Phàm vừa nói những lời này, Băng Đồ tiên tử nhíu mày.

Quỷ Vô Tà và Côn Bằng vốn sửng sốt, sau đó lắc đầu cười.

Bọn họ không nghĩ tới chuyện cùng ra tay với Mạc Phàm, chỉ muốn xem tiểu tử khiến đệ tử của bọn họ thua có bản lĩnh gì.

Không ngờ Mạc Phàm lại bảo bốn bọn họ cùng xông lên.

Trên đời này có người khiến bọn họ phải cùng ra tay, nhưng tuyệt đối không phải tiểu tử chưa tới 20 tuổi như Mạc Phàm.

- Tiểu tử, cậu đúng là kiêu ngạo, chỉ sợ cậu thật sự không biết chúng tôi là ai?

Ngay cả Tần Vô Nhai cũng nhíu mày, khóe miệng cong lên chút tươi cười như có như không.

Sở dĩ ông ta đi lên Vân Hải, vì ông ta một mình một kiếm đánh bại hết cao thủ trong thiên hạ, hiếm có người là đối thủ của ông ta.

Xem ra gần trăm năm qua, rất nhiều người đã quên ông ta đáng sợ cỡ nào, vậy mà một tiểu tử miệng còn hôi sữa lại muốn 4 bọn họ cùng xông lên.

- Tiểu tử, cậu có vài phần tương tự lão phu lúc còn trẻ, nếu không phải lão phu không nhận đồ đệ nữa, có lẽ sẽ nhận cậu vào Nho Môn.

Tần Vô Nhai thản nhiên nói.

Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi đã tu tới thần hoàn khí túc, thể nhược kim cương, đúng là không đơn giản, lúc ông ta bằng tuổi đó chỉ mạnh hơn Mạc Phàm một chút.

Trên mặt Mạc Phàm không có chút biểu cảm, đỡ lôi điện huyết sắc đợt ba.

Tần Vô Nhai chỉ là chưởng môn của một trong rất nhiều ngoại môn của Thánh Môn, bối phận thấp hơn hắn kiếp trước rất nhiều.

Hắn không biết Tần Vô Nhai có tiến vào Tu Chân giới không, nếu Tần Vô Nhai đến Tu Chân giới nhìn thấy hắn gọi là sư tổ còn được, bởi sư phụ hắn có bối phận rất cao ở Tu Chân giới.

Tần Vô Nhai chỉ có thân phận như vậy, vậy mà dám nhận hắn làm đồ đệ.

- Nhận tôi làm đồ đệ, ông không có tư cách này, sư phụ ông cũng không có tư cách này.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Tươi cười trên mặt Tần Vô Nhai cứng đờ, khí lạnh trên người tỏa ra tùy ý.

- Tiểu tử, cậu đã muốn thử uy lực của bốn người chúng tôi, vậy tôi cho cậu cơ hội này.

Ông ta vốn không định ra tay, chỉ muốn Mạc Phàm biết khó mà lui, không ngờ tiểu tử này làm càn như vậy.

Người không kính sợ tiền bối như thế, giữ lại cũng sẽ tạo thành tai nạn rất lớn với Hoa Hạ.

Thừa dịp tiểu tử này còn chưa làm nên trò trống gì, tiễn cậu ta một đoạn vậy.

Quỷ Vô Tà và Côn Bằng nhướn mày, trong mắt lóe lên chút bất mãn.

- Xem ra những lão già như chúng ta bị tiểu tử này khinh thường rồi, chúng ta cũng hoạt động gân cốt đi.

Quỷ Vô Tà cười nói.

Bốn người không vui đi về phía Mạc Phàm, mỗi khi đi một bước khí thế trên người tăng gấp đôi, đi ba bước xong bốn người đi một bước rất nhẹ, giống như cự nhân bị trúng tên.

Trong không gian màu đen, đám Carter thấy bốn người kia muốn ra tay, nhìn nhau cười vì mưu kế thực hiện được, bọn họ vừa định rời nơi này tiến vào cửa địa ngục.

Đúng lúc này, một đạo bạch quang như cầu vồng xẹt qua bầu trời.

Sắc mặt đám Carter thay đổi, lập tức dừng bước.

- Đây là?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.