Mạc Phàm vươn một tay ra, trên tiểu sơn màu bạc lóe sáng hồ quang, rơi lên trên tay hắn.
Trong lôi vân co rút lại, Ngao Sương rung thân mà ra, hóa thành hình người vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện bên cạnh Mạc Phàm.
Ba ngày ba đêm phóng lôi điện, n
ếu không phải Mạc Phàm luôn nhìn chăm chú, cô đã sớm mặc kệ rồi.
- Mạc Phàm, thứ này luyện thành rồi sao?
Ngao Sương nhìn tiểu lôi sơn huyền ảo trên tay Mạc Phàm, mê man hỏi.
Lẽ ra luyện chế pháp bảo đều nên có dấu hiệu rất vĩ đại, tiểu lôi sơn này ngoại trừ thể tích càng ngày càng nhỏ, thì không có thay đổi gì khác.
- Xem như là vậy.
Mạc Phàm đánh giá tiểu lôi sơn, lạnh nhạt nói.
- Không có một chút dị tượng báo hiệu bảo vật luyện thành, gì mà xem như là vậy, luyện thành thì luyện thành, không luyện thành thì không luyện thành.
Ngao Sương bĩu môi, không hài lòng lắm nói.
Càng ở bên Mạc Phàm nhiều, cô lại càng ghét Mạc Phàm.
- Vẫn hấp thu quá ít lực lượng lôi điện, nhưng đã có mô hình mới rồi.
Mạc Phàm không tức giận, nói thẳng.
Từ lúc hắn trọng sinh tới nay, lôi sơn này là pháp bảo cường đại nhất hắn luyện chế.
Nguyên liệu là khối Lôi Minh Thạch thật to thì không nói, bên trong có gần 10 vạn minh văn, hắn và Ngao Sương phóng lôi điện ba ngày sẽ đủ sao?
Hai bọn họ phóng lôi điện như vậy, ít nhất phải ba năm mới chứa đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689585/chuong-1125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.