Chúng Thần Sơn rộng như vậy, rộng khoảng chừng mấy ngàn kilomet vuông, bên trên còn có khí linh cường đại do bảy thiên sứ để lại.
Đổi lại là người khác, không nói đến chuyện luyện hóa Chúng Thần Sơn, cho dù nghĩ cũng không dám nghĩ.
Một mình Mạc Phàm lại liên tục luyện Chúng Thần Sơn thành nhỏ như vậy, khiến ánh mắt cô nhìn Mạc Phàm thay đổi, giống như nhìn thấy một con quái vật.
Rất lâu sau Ngao Sương hít một hơi khí lạnh, chỉ Chúng Thần Sơn nhỏ đi không biết bao nhiêu lần.
- Mạc Phàm, đây vẫn là Chúng Thần Sơn sao?
- Cô nghĩ thế nào?
Mạc Phàm cười khẽ, không đáp hỏi ngược lại.
Ý niệm của hắn vừa động, trong chớp mắt Chúng Thần Sơn biến to gấp bội lần, bảy ngọn núi điêu khắc hình thiên sứ xoay quanh Thần Điện mà đứng.
Xung quanh Thần Điện có bốn thiên sứ đứng vững sừng sững, cao lớn uy vũ, khí phách bức người.
Tuy thể tích nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn giống Chúng Thần Sơn lúc trước.
Chúng Thần Sơn biến thành như vậy, giọng bảy thiên sứ lúc trước lại vang lên, chỉ là thần ngữ của Thiên Sứ Nhất Tộc lần này biến thành ngôn ngữ Latin.
- Nhân loại, cậu dám mơ ước đồ của thần, nhất định sẽ bị thần trừng phạt.
Giọng này vừa vang lên, mắt Ngao Sương lập tức mở to.
Mạc Phàm tốn nhiều sức như vậy, mà những linh khí này vẫn còn tồn tại.
Cô còn tưởng Mạc Phàm thành công, xem ra cô đánh giá Mạc Phàm quá cao rồi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689584/chuong-1124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.