Chỉ trong phút chốc, đám người quay về mui thuyền lần nữa.
Lúc này du thuyền đã rời khỏi cảng biển Đông, ở một Hải Vực không người.
Trên mặt biển, nước biển tạo ra sóng nước cao sáu bảy thước, vuốt lên thân thuyền.
Liếc mắt một cái nhìn lại, trong mắt không phải biển thì là trời, không nhìn thấy bờ cũng không nhìn thấy đầu, càng không biết nước biển sâu bao nhiêu, khiến người ta có cảm giác vô cùng nhỏ bé.
Ngao Sương nhìn biển rộng, đôi môi hơi nhếch lên, nở nụ cười mỉa.
- Nhân loại, bây giờ cậu hối hận còn kịp, cùng lắm là mất hết mặt mũi, nếu cậu thua, sẽ làm người hầu của bản công chúa đó.
- Đợi cô thắng rồi vui vẻ cũng không muộn.
Mạc Phàm không để ở trong lòng, nói.
Dáng người Ngao Sương nhìn đã rất trưởng thành, số tuổi thật cũng hơn một ngàn tuổi, nhưng người trăm năm rồng một tuổi, Ngao Sương hiện giờ tương đương với tiểu nha đầu nhân loại vừa trưởng thành mà thôi.
So với một tiểu nha đầu bản tính còn chưa hư hỏng, không cần thiết phải tích cực, giống như người lớn không cần phải đấu với một đứa con nít.
- Vậy cậu nhìn kỹ đi, nhân loại, nếu không có khả năng cậu không thấy bóng dáng của bản công chúa đâu.
Ngao Sương cười khinh thường nói.
Cánh tay trắng nõn của cô vươn ra, bạch quang chớp lóe một lát, một dải lụa trắng xuất hiện trong tay cô.
- Đi!
Ngao Sương quát khẽ một tiếng, lụa trắng giống như còn sống, xoáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689412/chuong-952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.