- Vô Nhai, Bán Y, vừa rồi tôi cũng có chút bất đắc dĩ, hai người đừng trách.
Mạc Phàm vừa đi, lão giả mặc đạo bào kia vội vàng kéo Dạ Vô Nhai và Tôn Bán Y dậy.
Tôn Bán Y hừ lạnh một tiếng, không để ý đến lão giả mặc đạo bào này.
Trong mắt Dạ Vô Nhai lóe lên ánh sáng lạnh, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường.
- Không sao, thua là thua, cho dù ông không nói, cũng phải thực hiện đánh cược.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Lão giả mặc đạo bào nhìn thi thể đám Âm Vô Thiên, như trưng cầu ý kiến nói.
Mạc Phàm đã được bọn họ tiễn đi, nhưng chuyện này còn phải giải quyết.
- Tuyệt đối không thể để tiểu tử này sống sót, nhất định phải diệt trừ.
Một người đàn ông tức giận nói.
Long Hoa Hội bọn họ chưa từng xảy ra chuyện như thế, nếu để Mạc Phàm còn sống quay về Giang Nam, sau này Long Hoa Hội bọn họ đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu.
- Có cần tôi giải quyết tiểu tử đó ở núi Tây Châu không.
Từ thủ đô đến Giang Nam cho dù đi máy bay, xe lửa, hay tự mình lái xe đều phải đi ngang qua Tây Châu.
Bên kia Tây Châu được xưng là Sơn Châu, khắp nơi đều là núi, còn có ít người sống ở đó, sử dụng vũ khí tiên tiến đối phó Mạc Phàm ở đó là thích hợp nhất.
- Quả thật Tây Châu là một nơi không tệ.
Lão giả mặc đạo bào suy nghĩ một lát, gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689328/chuong-868.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.