Chương trước
Chương sau
U Hồn vừa chết, trong giáo đường như chết lặng, ngay cả gió đều dừng lại.

Chỉ có ngọn lửa thiêu đốt thoáng qua, cùng với tiếng tim đập của đám Long Nhược Tuyết.

“Thình thịch thình thịch…”

Rất lâu sau, Hồ Ly vẫn che miệng như trước, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khó mà tin.

Đám Hiên Viên Thai nhìn về phía Mạc Phàm, nhìn Mạc Phàm như nhìn thần linh.

Trước khi U Hồn gia nhập Thần Điện, là Ma Pháp Sư nổi tiếng ở Châu Âu, sau khi trở thành đại trưởng lão của Thần Điện, phương diện ma pháp lại càng tăng cao hơn, ngay cả Giang Thành cũng chưa hẳn là đối thủ của U Hồn.

Nếu U Hồn muốn chạy trốn, Giang Thành cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta rời đi.

Mạc Phàm vừa ra tay, liền thoải mái tước đoạt Vong Linh của U Hồn, hai Vong Linh tương đương với trưởng lão Long Tổ, một chữ “Đốt” liền thiêu cháy U Hồn.

- Một chữ giết người, chuyện này đáng sợ biết bao nhiêu?

Ngay cả Long Nhược Tuyết có quan hệ tốt hơn với Mạc Phàm, ánh mắt nhìn Mạc Phàm cũng xa lạ và kính sợ hơn nhiều.

“Cộp!” Hiên Viên Long toàn thân đầy vết thương trực tiếp quỳ trên đất.

Lúc này, cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ vì sao Giang Thành muốn đẩy Mạc Phàm lên làm Long Vương.

Không phải vì Mạc Phàm có thể phá giải Vạn Diệt Lao Lung bên ngoài phủ đệ tiên nhân, không phải vì Mạc Phàm có thiên phú kinh người.

Mà là Mạc Phàm không chỉ có thiên phú kinh người, thuật pháp vô song, thực lực của cậu ta cũng không dưới Giang Thành.

Kẻ mạnh không thể mạo phạm, anh ta không chỉ khiêu khích Mạc Phàm lần một lần hai.

Cơ thể Hiên Viên Thai cũng không tự chủ được run rẩy, đó là phản ứng của con chuột nhìn thấy rồng, hổ mới có, hiện giờ ông ta đứng phía sau Mạc Phàm, cũng có cảm giác như vậy.

- Long Vương, lúc trước con trai tôi mạo phạm cậu, nhưng mong Long Vương nể mặt Long Tổ, lưu lại cho con tôi một đường lui.

Hai tay Hiên Viên Thai ôm quyền, cẩn thận nói, yết hầu cử động liên tục, giống như vô cùng khẩn trương.

Mạc Phàm đứng đối diện U Hồn bị thiêu đốt, mặt không chút thay đổi, đứng khoanh tay.

Vong Linh Titan và Ác Linh Vương đứng sau lưng hắn, một người và hai Vong Linh hình thành thế tam giác.

Không có từ chối, cũng không trả lời, bầu không khí áp lực như Thái Sơn đè đỉnh.

Hiên Viên Thai vẫn duy trì tư thế lúc trước, mồ hôi chảy từ trán ông ta vào trong miệng vết thương và trong mắt, đau đớn như kim châm nhưng ông ta không dám cử động.

Rất lâu sau, Mạc Phàm không quay đầu lại, giọng nói đặc xá như vượt qua mấy thế kỷ.

- Tự mình cút khỏi Thanh Long, tôi không muốn nhìn thấy anh ta ở Thanh Long nữa.

Những lời này vừa vang lên, mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Nếu là lúc trước, chắc chắn Long Nhược Tuyết sẽ mắng Mạc Phàm quá kiêu ngạo.

Nhưng hiện giờ cho dù Mạc Phàm muốn g iết chết Hiên Viên Long, cũng có tư cách này.

“Phù!” Hiên Viên Thai vui mừng, giống như có một thanh đao chặt đầu ở trên đầu, muốn chém đầu ông ta và con ông ta, bỗng nhiên có người ra roi thúc ngựa đến nói một câu “Khoan hãy chém đầu”.

- Cảm ơn Long Vương khoan hồng độ lượng.

Hiên Viên Thai vội vàng lạy tạ, lúc này mới lau mồhôi.

Nhất niệm thân tử, nhất niệm hoạt mệnh, ông ta xem như cảm nhận được rồi.

- Ở đây còn một số cô gái bị người của Thần Điện bắt giữ, mọi người đi xử lý đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Ở trong mắt hắn, giết cha con Hiên Viên Thai và không giết chỉ là chuyện một ý niệm của hắn.

Hai người còn chưa mạo phạm đến điểm mấu chốt của hắn, giữ bọn họ lại còn có thể chấp hành nhiệm vụ giúp Long Tổ.

Hơn nữa lúc trước Hiên Viên Thai không nghe U Hồn châm ngòi, ra tay với Thanh Long, bản tính coi như không tệ.

- Dạ, Long Vương, ở đây giao cho chúng tôi là được rồi.

Hiên Viên Thai cung kính nói, đối xử với Giang Thành cũng không khách sáo như thế.

- Còn cả trận pháp hàng lâm ở nơi này nữa, các ông nhìn mà làm đi.

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Vị trí của giáo đường này có chỗ thông tới tế đàn Ma giới, Thần Điện mới có thể cử hành nghi thức hàng lâm ở đây.

Xử lý chuyện như vậy, Hiên Viên Thai sẽ có kinh nghiệm hơn hắn, vẫn nên giao cho bọn họ tốt hơn.

- Long Vương yên tâm.

Ngoại trừ Mạc Phàm ra, Hiên Viên Thai và đám Long Nhược Tuyết tiến vào trong Điện Chủ của giáo đường.

Đợi những người này tiến vào giáo đường, Mạc Phàm không lưu tâm nhìn thoáng qua phía xa, nhíu mày.

Ý niệm của hắn vừa động, ánh sáng ngũ sắc trên người hắn thu lại, thần thức và linh khí cũng như nước biển rút đi quay về cơ thể hắn.

Làm xong những chuyện này, thân thể hắn chớp lóe, biến mất không thấy nữa, Vong Linh Titan và Ác Linh Vương cũng biến mất theo.



Cách giáo đường không xa, trong biệt thự phong cách Châu Âu ở lưng chừng núi, một người đàn ông trung niên đeo kính mặc tây trang đứng trước cửa sổ, trong con ngươi lóe sáng lam quang.

Cho dù cách hơn 2000 mét, ông ta vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong giáo đường, thậm chí Long Nhược Tuyết mặc áo lót màu gì ông ta cũng nhìn thấy được.

Đây là năng lực Thiên Nhãn ông ta đạt được bởi Thần Điện ban ân, không chỉ nhìn được khoảng cách mà người khác không nhìn tới, còn có một phần năng lực Thấu Thị.

Bởi vì ông ta có năng lực đặc biệt, cho nên ông ta trở thành nhân viên tình báo của Thần Điện.

Nhiệm vụ lần này của ông ta là chú ý mọi chuyện trong giáo đường, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ít nhất Thần Điện bọn họ còn biết là ai làm.

Nhìn thấy Mạc Phàm biến mất, ông ta nhíu mày, lộ ra vẻ thận trọng.

Một lát sau, ông ta kéo mành cửa sổ lại, đi về phía chiếc xe Rolls – Royce Phantom đỗ trong sân.

Ông ta vừa mở cửa xe, còn chưa kịp lên xe, một cơn gió thổi tới, giọng nói lạnh như băng vang lên trước xe.

- Còn muốn chạy, đâu dễ như vậy?

Trước xe, không biết Mạc Phàm đã đứng đó từ lúc nào.

Nếu người này dùng công cụ gì đó để quan sát như ống nhòm, chắc chắn hắn không thể phát hiện ra, nhưng người này dùng Đồng Tử Thuật xuyên qua thần thức của hắn kiểm tra mọi chuyện trong giáo đường, còn muốn rời đi, đâu đơn giản như thế.

Người đàn ông nhìn thấy Mạc Phàm, đồng tử co rụt lại khó mà phát hiện, liền khôi phục như thường, trong lòng vô cùng kinh ngạc…

Vừa rồi Mạc Phàm còn ở giáo đường, ông ta chỉ đi từ trên lầu xuống, Mạc Phàm đã tìm đến.

Người có thể g iết chết ba đại trưởng lão của Thần Điện, đúng là không tầm thường.

- Vị tiên sinh này, tôi không biết cậu đang nói gì, hiện giờ tôi có chuyện phải ra ngoài, nơi này là biệt thự của tôi, mời cậu rời đi.

Người đàn ông dùng tiếng Hoa Hạ ra lệnh.

Mạc Phàm nhìn lướt qua, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

- Không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần ông là người của Thần Điện được rồi.

- Vị tiên sinh này, tôi chỉ là thương nhân, tôi thật sự không biết cậu nói gì, vợ và con trai tôi xảy ra tai nạn xe cộ, hiện giờ đang ở bệnh viện, tôi phải lập tức qua đó, mời cậu tránh ra.

Vẻ mặt người đàn ông lo lắng, mồ hôi đã chảy ra.

- Chút mánh khóe đó không cần diễn trước mặt tôi tốt hơn, nếu như tôi muốn giết ông, ông không nói được nhiều như vậy đâu, cũng căn bản không cần chạy đến đây.

Mạc Phàm lạnh lùng nói, giọng điệu như băng sơn.

Có thể diễn trò trước mặt y tiên bất tử sống hơn 500 năm là hắn được sao.

- Cái gì?

Vẻ mặt người đàn ông sửng sốt, trên mặt tràn đầy khó coi, gần như có thể vặn ra nước.

Mạc Phàm có thể giết ba đại trưởng lão, giết ông ta dễ như bóp ch ết một con kiến.

- Mạc đại sư, tôi thừa nhận tôi là người của Thần Điện, rốt cuộc cậu muốn làm gì?

Mạc Phàm không trả lời, đi đến bên cạnh người đàn ông, ấn ký chữ “Phong” lóe lên trong lòng bàn tay hắn.

Không đợi người đàn ông này phản ứng kịp, tay này của hắn vỗ mạnh lên đ ỉnh đầu người đàn ông kia, chữ “Phong” chớp lóe chui vào đầu người đàn ông.

Mắt người đàn ông mở to, tròng mắt như sắp rớt ra, thân thể giật giật dữ dội một lát mới dừng lại.

Hai chữ “Phong” chớp lóe trong mi tâm và mắt ông ta, biến mất không thấy.

- Cậu đã làm gì tôi?

Người đàn ông quát.

Mạc Phàm vừa vỗ ông ta một phen, ông ta như có cảm giác trùng tử bò vào trong đầu ông ta, vô cùng thống khổ.

- Nói với Carter, tôi là Long Vương.

Mạc Phàm thản nhiên nói, bóng dáng chớp lóe, vào trong biệt thự.

Vẻ mặt người đàn ông chấn động, mãi mới lấy lại tinh thần.

- Tôi là Long Vương?

- Đây là tuyên chiến sao?

Lưu Phỉ Phỉ Gọi Điện

Ngày hôm sau.

Vùng biển quốc tế gần sát Đông Hải, trong phòng khách trên một du thuyền xa hoa nhất.

Người đàn ông kia nơm nớp lo sợ đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt, không dám ngẩng đầu lên.

Giữa phòng khách, giường rồng do hoàng kim tạo ra, Carter mặc áo ngủ màu vàng vén mành che trên giường đi ra.

Xuyên qua màn che gần như trong suốt, lờ mờ có thể thấy được bốn mỹ nữ trần truồng nằm trên giường, nằm lộn xộn tứ tung.

Bốn mỹ nữ này từ 20 tuổi đến 30 tuổi, màu da cũng không giống nhau.

Một cô gái Tây, một mỹ nữ hỗn huyết còn có hai người là người da vàng, trên sàn nhà có hai bộ kimono, hẳn là người Nhật Bản.

Tuy bốn mỹ nữ màu da và tuổi không tương đồng, nhưng bất luận là người nào đều là người mẫu dáng người và tướng mạo đứng đầu quốc tế.

Hiện giờ đã là buổi chiều, bốn vị mỹ nữ trần truồng vẫn đang ngủ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn chưa lui đỏ bừng, không biết tối qua điên cuồng như thế nào.

Carter nhíu mày nhìn người đàn ông ở cửa, không chút hoang mang chậm rãi đến quầy bar trong phòng khách, cầm lấy một lọ Louie XIII hơn 60 vạn, đến chỗ ly dài bên cạnh cửa sổ, uống ly rượu này mới mở miệng.

- Vào đi!

Những lời này vừa vang lên, một vòng xoáy màu đen xuất hiện trước người người đàn ông.

Người đàn ông nhìn thấy vòng xoáy này, huyết sắc còn sót lại trên mặt biến mất không còn.

Nhưng ông ta không dám làm trái ý Carter, vẫn nhanh chóng đi vào!

Trong vòng xoáy màu đen là một không gian kích cỡ căn phòng, hắc khí lượn lờ bốn phía, ngoại trừ ông ta và Carter ra thì không còn ai khác.

Người đàn ông nhìn xung quanh vài lần, vội vàng cúi đầu.

- Đám U Hồn thất bại rồi sao?

Carter uống rượu hỏi.

- Đúng vậy.

Người đàn ông gật đầu.

- Ai làm?

- Long Vương.

- Long Vương?

Carter nâng ly đến bên miệng dừng lại, nhướn mày.

- Long Vương của Long Tổ, lợi hại như vậy sao?

Long Vương cùng lắm chỉ có thực lực Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng thực lực của đám U Hồn tương đương với Tiên Thiên đỉnh phong của Hoa Hạ, cùng một cấp bậc với trưởng lão Long Tổ.

Người như vậy, sao có thể bị Long Vương giết?

- Tôi, tôi cũng không biết.

Người đàn ông cố gắng suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Rõ ràng ông ta nhớ rất nhiều chuyện, nhưng lúc cẩn thận suy nghĩ, ngoại trừ biết đối phương là Long Vương ra, ông ta không thể nhớ những

chuyện khác.

Carter nhíu mày, trong mắt hiện lên tàn nhẫn, nhìn chằm chằm người đàn ông.

- Không phải ông luôn giám sát mọi chuyện trong giáo đường sao, vậy mà không biết?

Người đàn ông này luôn làm việc cho anh ta, chưa từng xảy ra vấn đề như thế.

- Tôi…

Người đàn ông vội vàng lùi về sau, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

- Chẳng trách ông không nhớ rõ chuyện gì.

Carter nhìn người đàn ông này một lát, hiểu ra mọi chuyện.

Anh ta đến bên cạnh người đàn ông, trong miệng thốt ra mấy âm phù tiếng Anh, kim quang thánh khiết nở rộ trong tay anh ta, anh ta vỗ mạnh vào trán người đàn ông.

Ba chữ “Phong” lập tức xuất hiện ở mi tâm và trong hai mắt người đàn ông, vẻ mặt người đàn ông thay đổi, giống như tượng gỗ, mấy chữ truyền từ miệng ông ta ra.

- Tôi là Long Vương.

Carter khẽ nâng mí mắt, bàn tay thon dài vội vàng rời đi, khóe miệng cong lên tươi cười anh tuấn.

- Thú vị.

Anh ta đầy hứng thú nói.

Người bình thường biết mình giết người của Thần Điện, che giấu còn không kịp, sợ bị người của Thần Điện trả thù.

Long Vương Long Tổ giết người Thần Điện anh ta, vậy mà dám tự giới thiệu, đã lâu rồi anh ta không gặp người Hoa Hạ can đảm như thế.

Hắn thu kim quang trên tay lại, ngón tay b ắn ra, một đạo kim quang bay vào mi tâm người đàn ông.

- Vương tử điện hạ, Long Vương kia?

- Tôi đã biết, ông có thể đi rồi.

Carter lắc ly rượu vang, thản nhiên nói.

Người đàn ông liếc mắt nhìn xung quanh, cung kính hỏi:

- Vương tử điện hạ, cửa ở đâu vậy?

- Cửa, không phải ở dưới chân sao?

Carter cười mỉa nói.

Anh ta vừa nói xong, một cửa động càng lúc càng lớn xuất hiện dưới chân người đàn ông.

Thông qua cửa động, có thể nhìn thấy nước biển phía dưới, một đám cá mập đang cắn xé cá voi xanh, mặt biển xung quanh đã biến thành màu đỏ.

- Vương tử điện hạ tha mạng…

Mắt người đàn ông mở to, vội vàng quỳ trên đất cầu xin tha thứ.

- Trên người ông bị người kia gieo ấn ký Hoa Hạ, nếu ông không rời đi như thế, hành tung của tôi sẽ bị cậu ta phát hiện, ông nói xem tôi nên làm gì bây giờ?

Carter nhìn rượu đỏ như máu trong ly, bộ dạng như rất khó xử.

Vẻ mặt người đàn ông ngẩn ra, không ngừng nuốt nước bọt, mãi mà không nhảy xuống.

Năng lực chính của ông ta là Thiên Nhãn, thân thể không mạnh bao nhiêu, nhiều cá mập như thế chắc chắn ông ta chỉ còn đường chết.

- Tín ngưỡng của ông nhìn rất không thuần khiết, để những nước biển này tẩy trừ giúp ông đi.

Carter thấy người đàn ông không di chuyển, lộ ra một chút giận dữ, tay khẽ cử động.

Một đạo hắc khí bay ra như đạn, không đợi người đàn ông phản ứng kịp, trên vai người đàn ông có thêm lỗ máu, máu tươi giàn giụa.

- Đi xuống đi.

Carter lạnh lùng nói.

Một đám người ra tay với Long Tổ, không chỉ không tóm được người Long Tổ, ba đại trưởng lão cũng bị gi ết chết.

Ngay cả nhân viên tình báo ông ta phái đi, cũng bị một Long Vương vô danh hạ chú ấn.

Nếu U Hồn này đã chết, người này cũng đi chết đi, trên người người đàn ông này có vết thương khiến cá mập cảm thấy vô cùng hứng thú.

Anh ta vừa nói xong không khí màu đen biến mất, chỉ để lại người đàn ông đứng trên bầu trời cao hơn mười thước.

Vẻ mặt người đàn ông tuyệt vọng, thân thể rơi thẳng xuống biển.

“A…” Tiếng kêu thảm thiết vang lên trên biển, rất nhanh bị tiếng sóng biển bao phủ.

… T

rong ngôi biệt thự đó, hai mắt Mạc Phàm b ắn ra Hồng Liên Nghiệp Hỏa, nghiệp hỏa hóa thành một trận pháp vô cùng phức tạp, trôi nổi trên đỉnh đầu Vong Linh Titan và Ác Linh Vương.

Trận pháp không ngừng xoay tròn, mỗi khi xoay tròn một vòng, sẽ có một đạo ngọn lửa bay vào trong Vong Linh Titan và Ác Linh Vương.

Hồng Liên Nghiệp Hỏa vừa trở thành Vong Linh Hỏa ở Ma giới, cho nên lúc này hắn mới không rời đi, ở lại biệt thự này tiếp tục cải tạo hai Vong Linh này.

So với tối qua, hai người này khác rất nhiều.

Nếu hiện giờ bọn họ thay tây trang, trừ phi là cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong, nếu không tuyệt đối không có biện pháp phát hiện hai bọn họ là Vong Linh.

Đúng lúc này, hắn nhíu mày, ý niệm vừa động, Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong mắt biến mất, trận pháp biến mất vào trong cơ thể hai người.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía biển sâu chỗ người đàn ông bị cá mập ăn thịt, khẽ nâng mí mắt.

- Carter này đúng là đủ giảo hoạt.

Hắn gieo ấn ký lên người người đàn ông kia, chỉ cần Carter dám phá giải, ấn ký sẽ dời sang người Carter, hắn có thể biết vị trí của anh ta.

Ai biết, vậy mà để Carter tránh thoát. U Hồn vừa chết, trong giáo đường như chết lặng, ngay cả gió đều dừng lại.

Chỉ có ngọn lửa thiêu đốt thoáng qua, cùng với tiếng tim đập của đám Long Nhược Tuyết.

“Thình thịch thình thịch…”

Rất lâu sau, Hồ Ly vẫn che miệng như trước, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khó mà tin.

Đám Hiên Viên Thai nhìn về phía Mạc Phàm, nhìn Mạc Phàm như nhìn thần linh.

Trước khi U Hồn gia nhập Thần Điện, là Ma Pháp Sư nổi tiếng ở Châu Âu, sau khi trở thành đại trưởng lão của Thần Điện, phương diện ma pháp lại càng tăng cao hơn, ngay cả Giang Thành cũng chưa hẳn là đối thủ của U Hồn.

Nếu U Hồn muốn chạy trốn, Giang Thành cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta rời đi.

Mạc Phàm vừa ra tay, liền thoải mái tước đoạt Vong Linh của U Hồn, hai Vong Linh tương đương với trưởng lão Long Tổ, một chữ “Đốt” liền thiêu cháy U Hồn.

- Một chữ giết người, chuyện này đáng sợ biết bao nhiêu?

Ngay cả Long Nhược Tuyết có quan hệ tốt hơn với Mạc Phàm, ánh mắt nhìn Mạc Phàm cũng xa lạ và kính sợ hơn nhiều.

“Cộp!” Hiên Viên Long toàn thân đầy vết thương trực tiếp quỳ trên đất.

Lúc này, cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ vì sao Giang Thành muốn đẩy Mạc Phàm lên làm Long Vương.

Không phải vì Mạc Phàm có thể phá giải Vạn Diệt Lao Lung bên ngoài phủ đệ tiên nhân, không phải vì Mạc Phàm có thiên phú kinh người.

Mà là Mạc Phàm không chỉ có thiên phú kinh người, thuật pháp vô song, thực lực của cậu ta cũng không dưới Giang Thành.

Kẻ mạnh không thể mạo phạm, anh ta không chỉ khiêu khích Mạc Phàm lần một lần hai.

Cơ thể Hiên Viên Thai cũng không tự chủ được run rẩy, đó là phản ứng của con chuột nhìn thấy rồng, hổ mới có, hiện giờ ông ta đứng phía sau Mạc Phàm, cũng có cảm giác như vậy.

- Long Vương, lúc trước con trai tôi mạo phạm cậu, nhưng mong Long Vương nể mặt Long Tổ, lưu lại cho con tôi một đường lui.

Hai tay Hiên Viên Thai ôm quyền, cẩn thận nói, yết hầu cử động liên tục, giống như vô cùng khẩn trương.

Mạc Phàm đứng đối diện U Hồn bị thiêu đốt, mặt không chút thay đổi, đứng khoanh tay.

Vong Linh Titan và Ác Linh Vương đứng sau lưng hắn, một người và hai Vong Linh hình thành thế tam giác.

Không có từ chối, cũng không trả lời, bầu không khí áp lực như Thái Sơn đè đỉnh.

Hiên Viên Thai vẫn duy trì tư thế lúc trước, mồ hôi chảy từ trán ông ta vào trong miệng vết thương và trong mắt, đau đớn như kim châm nhưng ông ta không dám cử động.

Rất lâu sau, Mạc Phàm không quay đầu lại, giọng nói đặc xá như vượt qua mấy thế kỷ.

- Tự mình cút khỏi Thanh Long, tôi không muốn nhìn thấy anh ta ở Thanh Long nữa.

Những lời này vừa vang lên, mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Nếu là lúc trước, chắc chắn Long Nhược Tuyết sẽ mắng Mạc Phàm quá kiêu ngạo.

Nhưng hiện giờ cho dù Mạc Phàm muốn g iết chết Hiên Viên Long, cũng có tư cách này.

“Phù!” Hiên Viên Thai vui mừng, giống như có một thanh đao chặt đầu ở trên đầu, muốn chém đầu ông ta và con ông ta, bỗng nhiên có người ra roi thúc ngựa đến nói một câu “Khoan hãy chém đầu”.

- Cảm ơn Long Vương khoan hồng độ lượng.

Hiên Viên Thai vội vàng lạy tạ, lúc này mới lau mồhôi.

Nhất niệm thân tử, nhất niệm hoạt mệnh, ông ta xem như cảm nhận được rồi.

- Ở đây còn một số cô gái bị người của Thần Điện bắt giữ, mọi người đi xử lý đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Ở trong mắt hắn, giết cha con Hiên Viên Thai và không giết chỉ là chuyện một ý niệm của hắn.

Hai người còn chưa mạo phạm đến điểm mấu chốt của hắn, giữ bọn họ lại còn có thể chấp hành nhiệm vụ giúp Long Tổ.

Hơn nữa lúc trước Hiên Viên Thai không nghe U Hồn châm ngòi, ra tay với Thanh Long, bản tính coi như không tệ.

- Dạ, Long Vương, ở đây giao cho chúng tôi là được rồi.

Hiên Viên Thai cung kính nói, đối xử với Giang Thành cũng không khách sáo như thế.

- Còn cả trận pháp hàng lâm ở nơi này nữa, các ông nhìn mà làm đi.

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Vị trí của giáo đường này có chỗ thông tới tế đàn Ma giới, Thần Điện mới có thể cử hành nghi thức hàng lâm ở đây.

Xử lý chuyện như vậy, Hiên Viên Thai sẽ có kinh nghiệm hơn hắn, vẫn nên giao cho bọn họ tốt hơn.

- Long Vương yên tâm.

Ngoại trừ Mạc Phàm ra, Hiên Viên Thai và đám Long Nhược Tuyết tiến vào trong Điện Chủ của giáo đường.

Đợi những người này tiến vào giáo đường, Mạc Phàm không lưu tâm nhìn thoáng qua phía xa, nhíu mày.

Ý niệm của hắn vừa động, ánh sáng ngũ sắc trên người hắn thu lại, thần thức và linh khí cũng như nước biển rút đi quay về cơ thể hắn.

Làm xong những chuyện này, thân thể hắn chớp lóe, biến mất không thấy nữa, Vong Linh Titan và Ác Linh Vương cũng biến mất theo.



Cách giáo đường không xa, trong biệt thự phong cách Châu Âu ở lưng chừng núi, một người đàn ông trung niên đeo kính mặc tây trang đứng trước cửa sổ, trong con ngươi lóe sáng lam quang.

Cho dù cách hơn 2000 mét, ông ta vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong giáo đường, thậm chí Long Nhược Tuyết mặc áo lót màu gì ông ta cũng nhìn thấy được.

Đây là năng lực Thiên Nhãn ông ta đạt được bởi Thần Điện ban ân, không chỉ nhìn được khoảng cách mà người khác không nhìn tới, còn có một phần năng lực Thấu Thị.

Bởi vì ông ta có năng lực đặc biệt, cho nên ông ta trở thành nhân viên tình báo của Thần Điện.

Nhiệm vụ lần này của ông ta là chú ý mọi chuyện trong giáo đường, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ít nhất Thần Điện bọn họ còn biết là ai làm.

Nhìn thấy Mạc Phàm biến mất, ông ta nhíu mày, lộ ra vẻ thận trọng.

Một lát sau, ông ta kéo mành cửa sổ lại, đi về phía chiếc xe Rolls – Royce Phantom đỗ trong sân.

Ông ta vừa mở cửa xe, còn chưa kịp lên xe, một cơn gió thổi tới, giọng nói lạnh như băng vang lên trước xe.

- Còn muốn chạy, đâu dễ như vậy?

Trước xe, không biết Mạc Phàm đã đứng đó từ lúc nào.

Nếu người này dùng công cụ gì đó để quan sát như ống nhòm, chắc chắn hắn không thể phát hiện ra, nhưng người này dùng Đồng Tử Thuật xuyên qua thần thức của hắn kiểm tra mọi chuyện trong giáo đường, còn muốn rời đi, đâu đơn giản như thế.

Người đàn ông nhìn thấy Mạc Phàm, đồng tử co rụt lại khó mà phát hiện, liền khôi phục như thường, trong lòng vô cùng kinh ngạc…

Vừa rồi Mạc Phàm còn ở giáo đường, ông ta chỉ đi từ trên lầu xuống, Mạc Phàm đã tìm đến.

Người có thể g iết chết ba đại trưởng lão của Thần Điện, đúng là không tầm thường.

- Vị tiên sinh này, tôi không biết cậu đang nói gì, hiện giờ tôi có chuyện phải ra ngoài, nơi này là biệt thự của tôi, mời cậu rời đi.

Người đàn ông dùng tiếng Hoa Hạ ra lệnh.

Mạc Phàm nhìn lướt qua, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

- Không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần ông là người của Thần Điện được rồi.

- Vị tiên sinh này, tôi chỉ là thương nhân, tôi thật sự không biết cậu nói gì, vợ và con trai tôi xảy ra tai nạn xe cộ, hiện giờ đang ở bệnh viện, tôi phải lập tức qua đó, mời cậu tránh ra.

Vẻ mặt người đàn ông lo lắng, mồ hôi đã chảy ra.

- Chút mánh khóe đó không cần diễn trước mặt tôi tốt hơn, nếu như tôi muốn giết ông, ông không nói được nhiều như vậy đâu, cũng căn bản không cần chạy đến đây.

Mạc Phàm lạnh lùng nói, giọng điệu như băng sơn.

Có thể diễn trò trước mặt y tiên bất tử sống hơn 500 năm là hắn được sao.

- Cái gì?

Vẻ mặt người đàn ông sửng sốt, trên mặt tràn đầy khó coi, gần như có thể vặn ra nước.

Mạc Phàm có thể giết ba đại trưởng lão, giết ông ta dễ như bóp ch ết một con kiến.

- Mạc đại sư, tôi thừa nhận tôi là người của Thần Điện, rốt cuộc cậu muốn làm gì?

Mạc Phàm không trả lời, đi đến bên cạnh người đàn ông, ấn ký chữ “Phong” lóe lên trong lòng bàn tay hắn.

Không đợi người đàn ông này phản ứng kịp, tay này của hắn vỗ mạnh lên đ ỉnh đầu người đàn ông kia, chữ “Phong” chớp lóe chui vào đầu người đàn ông.

Mắt người đàn ông mở to, tròng mắt như sắp rớt ra, thân thể giật giật dữ dội một lát mới dừng lại.

Hai chữ “Phong” chớp lóe trong mi tâm và mắt ông ta, biến mất không thấy.

- Cậu đã làm gì tôi?

Người đàn ông quát.

Mạc Phàm vừa vỗ ông ta một phen, ông ta như có cảm giác trùng tử bò vào trong đầu ông ta, vô cùng thống khổ.

- Nói với Carter, tôi là Long Vương.

Mạc Phàm thản nhiên nói, bóng dáng chớp lóe, vào trong biệt thự.

Vẻ mặt người đàn ông chấn động, mãi mới lấy lại tinh thần.

- Tôi là Long Vương?

- Đây là tuyên chiến sao?

Lưu Phỉ Phỉ Gọi Điện

Ngày hôm sau.

Vùng biển quốc tế gần sát Đông Hải, trong phòng khách trên một du thuyền xa hoa nhất.

Người đàn ông kia nơm nớp lo sợ đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt, không dám ngẩng đầu lên.

Giữa phòng khách, giường rồng do hoàng kim tạo ra, Carter mặc áo ngủ màu vàng vén mành che trên giường đi ra.

Xuyên qua màn che gần như trong suốt, lờ mờ có thể thấy được bốn mỹ nữ trần truồng nằm trên giường, nằm lộn xộn tứ tung.

Bốn mỹ nữ này từ 20 tuổi đến 30 tuổi, màu da cũng không giống nhau.

Một cô gái Tây, một mỹ nữ hỗn huyết còn có hai người là người da vàng, trên sàn nhà có hai bộ kimono, hẳn là người Nhật Bản.

Tuy bốn mỹ nữ màu da và tuổi không tương đồng, nhưng bất luận là người nào đều là người mẫu dáng người và tướng mạo đứng đầu quốc tế.

Hiện giờ đã là buổi chiều, bốn vị mỹ nữ trần truồng vẫn đang ngủ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn chưa lui đỏ bừng, không biết tối qua điên cuồng như thế nào.

Carter nhíu mày nhìn người đàn ông ở cửa, không chút hoang mang chậm rãi đến quầy bar trong phòng khách, cầm lấy một lọ Louie XIII hơn 60 vạn, đến chỗ ly dài bên cạnh cửa sổ, uống ly rượu này mới mở miệng.

- Vào đi!

Những lời này vừa vang lên, một vòng xoáy màu đen xuất hiện trước người người đàn ông.

Người đàn ông nhìn thấy vòng xoáy này, huyết sắc còn sót lại trên mặt biến mất không còn.

Nhưng ông ta không dám làm trái ý Carter, vẫn nhanh chóng đi vào!

Trong vòng xoáy màu đen là một không gian kích cỡ căn phòng, hắc khí lượn lờ bốn phía, ngoại trừ ông ta và Carter ra thì không còn ai khác.

Người đàn ông nhìn xung quanh vài lần, vội vàng cúi đầu.

- Đám U Hồn thất bại rồi sao?

Carter uống rượu hỏi.

- Đúng vậy.

Người đàn ông gật đầu.

- Ai làm?

- Long Vương.

- Long Vương?

Carter nâng ly đến bên miệng dừng lại, nhướn mày.

- Long Vương của Long Tổ, lợi hại như vậy sao?

Long Vương cùng lắm chỉ có thực lực Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng thực lực của đám U Hồn tương đương với Tiên Thiên đỉnh phong của Hoa Hạ, cùng một cấp bậc với trưởng lão Long Tổ.

Người như vậy, sao có thể bị Long Vương giết?

- Tôi, tôi cũng không biết.

Người đàn ông cố gắng suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Rõ ràng ông ta nhớ rất nhiều chuyện, nhưng lúc cẩn thận suy nghĩ, ngoại trừ biết đối phương là Long Vương ra, ông ta không thể nhớ những

chuyện khác.

Carter nhíu mày, trong mắt hiện lên tàn nhẫn, nhìn chằm chằm người đàn ông.

- Không phải ông luôn giám sát mọi chuyện trong giáo đường sao, vậy mà không biết?

Người đàn ông này luôn làm việc cho anh ta, chưa từng xảy ra vấn đề như thế.

- Tôi…

Người đàn ông vội vàng lùi về sau, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

- Chẳng trách ông không nhớ rõ chuyện gì.

Carter nhìn người đàn ông này một lát, hiểu ra mọi chuyện.

Anh ta đến bên cạnh người đàn ông, trong miệng thốt ra mấy âm phù tiếng Anh, kim quang thánh khiết nở rộ trong tay anh ta, anh ta vỗ mạnh vào trán người đàn ông.

Ba chữ “Phong” lập tức xuất hiện ở mi tâm và trong hai mắt người đàn ông, vẻ mặt người đàn ông thay đổi, giống như tượng gỗ, mấy chữ truyền từ miệng ông ta ra.

- Tôi là Long Vương.

Carter khẽ nâng mí mắt, bàn tay thon dài vội vàng rời đi, khóe miệng cong lên tươi cười anh tuấn.

- Thú vị.

Anh ta đầy hứng thú nói.

Người bình thường biết mình giết người của Thần Điện, che giấu còn không kịp, sợ bị người của Thần Điện trả thù.

Long Vương Long Tổ giết người Thần Điện anh ta, vậy mà dám tự giới thiệu, đã lâu rồi anh ta không gặp người Hoa Hạ can đảm như thế.

Hắn thu kim quang trên tay lại, ngón tay b ắn ra, một đạo kim quang bay vào mi tâm người đàn ông.

- Vương tử điện hạ, Long Vương kia?

- Tôi đã biết, ông có thể đi rồi.

Carter lắc ly rượu vang, thản nhiên nói.

Người đàn ông liếc mắt nhìn xung quanh, cung kính hỏi:

- Vương tử điện hạ, cửa ở đâu vậy?

- Cửa, không phải ở dưới chân sao?

Carter cười mỉa nói.

Anh ta vừa nói xong, một cửa động càng lúc càng lớn xuất hiện dưới chân người đàn ông.

Thông qua cửa động, có thể nhìn thấy nước biển phía dưới, một đám cá mập đang cắn xé cá voi xanh, mặt biển xung quanh đã biến thành màu đỏ.

- Vương tử điện hạ tha mạng…

Mắt người đàn ông mở to, vội vàng quỳ trên đất cầu xin tha thứ.

- Trên người ông bị người kia gieo ấn ký Hoa Hạ, nếu ông không rời đi như thế, hành tung của tôi sẽ bị cậu ta phát hiện, ông nói xem tôi nên làm gì bây giờ?

Carter nhìn rượu đỏ như máu trong ly, bộ dạng như rất khó xử.

Vẻ mặt người đàn ông ngẩn ra, không ngừng nuốt nước bọt, mãi mà không nhảy xuống.

Năng lực chính của ông ta là Thiên Nhãn, thân thể không mạnh bao nhiêu, nhiều cá mập như thế chắc chắn ông ta chỉ còn đường chết.

- Tín ngưỡng của ông nhìn rất không thuần khiết, để những nước biển này tẩy trừ giúp ông đi.

Carter thấy người đàn ông không di chuyển, lộ ra một chút giận dữ, tay khẽ cử động.

Một đạo hắc khí bay ra như đạn, không đợi người đàn ông phản ứng kịp, trên vai người đàn ông có thêm lỗ máu, máu tươi giàn giụa.

- Đi xuống đi.

Carter lạnh lùng nói.

Một đám người ra tay với Long Tổ, không chỉ không tóm được người Long Tổ, ba đại trưởng lão cũng bị gi ết chết.

Ngay cả nhân viên tình báo ông ta phái đi, cũng bị một Long Vương vô danh hạ chú ấn.

Nếu U Hồn này đã chết, người này cũng đi chết đi, trên người người đàn ông này có vết thương khiến cá mập cảm thấy vô cùng hứng thú.

Anh ta vừa nói xong không khí màu đen biến mất, chỉ để lại người đàn ông đứng trên bầu trời cao hơn mười thước.

Vẻ mặt người đàn ông tuyệt vọng, thân thể rơi thẳng xuống biển.

“A…” Tiếng kêu thảm thiết vang lên trên biển, rất nhanh bị tiếng sóng biển bao phủ.

… T

rong ngôi biệt thự đó, hai mắt Mạc Phàm b ắn ra Hồng Liên Nghiệp Hỏa, nghiệp hỏa hóa thành một trận pháp vô cùng phức tạp, trôi nổi trên đỉnh đầu Vong Linh Titan và Ác Linh Vương.

Trận pháp không ngừng xoay tròn, mỗi khi xoay tròn một vòng, sẽ có một đạo ngọn lửa bay vào trong Vong Linh Titan và Ác Linh Vương.

Hồng Liên Nghiệp Hỏa vừa trở thành Vong Linh Hỏa ở Ma giới, cho nên lúc này hắn mới không rời đi, ở lại biệt thự này tiếp tục cải tạo hai Vong Linh này.

So với tối qua, hai người này khác rất nhiều.

Nếu hiện giờ bọn họ thay tây trang, trừ phi là cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong, nếu không tuyệt đối không có biện pháp phát hiện hai bọn họ là Vong Linh.

Đúng lúc này, hắn nhíu mày, ý niệm vừa động, Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong mắt biến mất, trận pháp biến mất vào trong cơ thể hai người.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía biển sâu chỗ người đàn ông bị cá mập ăn thịt, khẽ nâng mí mắt.

- Carter này đúng là đủ giảo hoạt.

Hắn gieo ấn ký lên người người đàn ông kia, chỉ cần Carter dám phá giải, ấn ký sẽ dời sang người Carter, hắn có thể biết vị trí của anh ta.

Ai biết, vậy mà để Carter tránh thoát.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.